Hiểu Linh khóc lớn, chưa bao giờ cô có cảm giác sợ hãi như bây giờ. Xung quanh cô bây giờ là một bức chắn màu đen, chẳng có một khe sáng hy vọng nào. Cô kiệt sức tựa vào người anh, nghe nhịp tim của anh đang đập nhanh vì cô tâm trạng cô dịu đi hẳn. Chắc hẳn anh có thể khiến cô quên đi sự đau đớn cô phải chịu, và liệm lúc nào không hay.
Vài hôm sau... sức khỏe cô hồi phục hẳn và được đưa về nhà. Nhưng.. đôi mắt của cô vẫn chưa thể mở ra được. Cô tuyệt vọng ngồi một mình trong phòng, thấy chán cô mở một bản nhạc cổ điển, người cô đung đưa theo nhạc nhưng vẫn không có tâm trạng. Cô từ từ bước ra khỏi phòng, tay cô nắm chặt thanh chắn của cầu thang, từng bước từng bước cô đi xuống. Bỗng ai đó đã bịt tai cô lại, nói khẽ
"Hôm nay trời mưa, có thể có tiếng sấm sẽ làm em sợ. Em cứ ở yên trong phòng anh sẽ ở cạnh em."
Từ lúc nào Quân Thiên đã nhìn thấy cô, cô nhận ra rằng anh là một người rất ấm áp. Khi cô gặp khó khăn thì anh sẽ xuất hiện, anh giống như là một thiên sứ được đưa xuống đây để bảo vệ cô.
"Em... Em muốn đi vệ sinh!" - Cô gầm mặt xuống.
"Để anh đưa em đi!" - Quân Thiên cư nhiên không ngạc nhiên về hành động của cô vì là con gái ai cũng sẽ ngại về việc mình buồn đi vệ sinh trước mặc người bạn trai.
"Anh chỉ cần đưa em tới cửa."
Anh im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-mat-em/2488236/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.