Dưới ánh trăng hai thân ảnh đang nhìn nhau không nói một lời, tiếng côn trùng, tiếng gió bên ngoài thổi đều nghe thấy rất rõ. Bỗng Quân Thiên ngồi dậy chỉnh tề nhìn Hiểu Linh.
"Yên tâm, nếu không được em đồng ý tôi sẽ không tổn hại đến em. Nhưng nếu tôi phát hiện em giấu tôi chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho em."
Nói xong anh đi ra ngoài trả lại sự yên bình cho cô, cô vẫn nằm im đó không nhút nhít, mắt mở to nhìn trần nhà lộ rõ sự nuối tiết và ngượng ngạo của cô. Có lẻ cô đang mong chờ một điều gì đó từ anh.
Hôm sau vào lớp học Hiểu Linh được phân công trực nhật phòng truyền thống cùng Lam Nhã, vì sắp phải nghe bài giảng của giảng viên mới. Sau khi tan học cô bảo Quân Thiên về trước và một mình ở lại dọn phòng. Khuôn mặt anh bắt đầu biến sắc, để cô một mình ở đây anh không yên tâm. Nhưng một lúc sau Tống Lam Nhã đến anh càng không yên tâm hơn vì anh biết cô quen với Sở Lập Phong, cũng không biết cô sẽ dở trò gì.
"Anh về đi em cùng cậu ấy trựt xong sẽ về, có gì em sẽ liên lạc với anh." - Hiểu Linh thấy vậy nên lắt tay anh và nói cho anh yên tâm, trong trường chắc sẽ không sao đâu.
"Cậu sợ tôi ăn thịt cô ta à?" - Lam Nhã ánh mắt của Quân Thiên nhìn Hiểu Linh cô vô cùng tức giận, nhưng phải kiềm chế.
"Anh về đi, em sẽ không sao đâu!" - Hiểu Linh đẩy tay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-mat-em/2488217/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.