Nghe xong Hiểu Linh không khỏi bàng hoàn liền nhìn qua Quân Thiên. Vì anh đã biết chuyện nên vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Anh... anh đã cứu tôi... hai lần rồi sao? Còn là những cái chí mạng!"- Cô lấp bấp hỏi anh.
"Không chỉ hai lần!" - Anh không nói gì thêm chỉ đúng một câu.
Lúc này cô dần dần nhớ ra chuyện, ba năm trước cô hẹn Sở Lập Phong ra chia tay, lúc thấy Lập Phong bên đường cô liền phóng như bay chạy về hướng Lập Phong mà không nhìn đường, bất chợt một chiếc xe lao như bay hướng về cô, cô không còn sức lực để né tránh vì quá sợ. Một cậu bé nắm lấy tay cô kéo cô thoát khổi chiếc xe đó. Lúc này Lập Phong chạy qua liền hỏi cô - "Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không?". Hiểu Linh bình tĩnh lại nhìn xung quanh, hình như cậu ấy đã đi rồi cô còn chưa kịp cảm ơn.
"À... mình không sao... đi thôi, đến trường học có chuyện này mình muốn nói với cậu...".
"Linh Linh... Linh Linh...!" - Mẹ Chu gọi cô, cô vẫn còn bàng hoàn.
"Dạ... có... có gì không mẹ!" - Hiểu Linh giật mình vì tiếng gọi của mẹ Chu.
"Linh Linh... Con nói cứu con hai lần... mẹ chỉ nhớ là lúc nhỏ con bị đuối nước là Thiên Thiên đã cứu con lên. Vậy lần thứ hai là lần nào nữa, con giấu mẹ chuyện gì?" - Mẹ Chu tức giận hỏi cô vì không nói cho bà biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn rất lo lắng cho cô con gái vé bỏng của bà.
"Khụ... là... là..." - Cô không thể mở lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-mat-em/120228/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.