"Không... không phải! Chỉ là... chỉ là anh ấy đã cứu em!" - Cô ngượng đỏ mặt.
"Cậu ta cứu em!" - Vẻ mặt mang ý cười, hình như anh biết chuyện gì đó.
"Xin lỗi! Cho tôi nói một câu! Là tôi vô tình giúp chứ không phải cứu." - Chàng trai lạnh lùng nói.
"Được rồi... cậu tên là gì?" - Anh trai cô hỏi.
"Hàn Quân Thiên" - Anh không nói thêm lời nào.
"Em côi em đó, nếu không có cậu ta em đã không sống được rồi! Em còn bướng bỉnh nữa không?" - Anh trai quát cô.
"Em biết lỗi rồi, mình về thôi anh à!" - Hiểu Linh ăn năn với anh, làm nủng đồi về nhà.
"Tôi là Chu Tử Hàn, em gái tôi là Chu Hiểu Linh! Đây là danh thiếp của tôi!" - Tử Hàn giới thiệu xong đưa danh thiếp cho Hàn Quân Thiên, anh định sẽ liên lạc với Quân Thiên.
"Tạm biệt!" - Anh cầm lấy tấm danh thiếp và tạm biệt Tử Hàn và cô.
Về đến khách sạn riêng của anh trai cô, anh liền quát cô một trận còn kinh hơn lúc vừa gặp cô ở nhà Hàn Quân Thiên. Cô biết lỗi rồi, cũng không dám đi một mình nữa dù cho cô là một quán quân của ba loại võ. Mấy ngày sau đó cô ngoan ngoãn ở khách sạn, anh trai cô mời y tá về nhà để tiện xử lí vết thương cho cô vì nếu đến bệnh viện sẽ lớn chuyện.
Hai tuần sau cô đã khõi hẳn nên về nhà, ba mẹ cô đều không biết cô gặp chuyện nên rất bình tĩnh cứ xem cô vừa đi chơi với bạn về nên hỏi thăm cô.
"Con đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-mat-em/120227/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.