-Hả?
Mục Thiên Thành ngạc nhiên nhìn chàng trai vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên sofa. Từ sau khi đi bệnh viện về Thiên Phàm trở nên là lạ, không ngờ ăn xong cơm tối lại còn đuổi mình về.
-Bắt đầu từ ngày mai tôi không muốn lại nhìn thấy bản mặt của anh xuất hiện trong nhà tôi nữa. Hành lý của anh không nhiều dọn trong một tối chắc cũng xong. Tôi nói đủ rõ ràng rồi chứ?
Thiên Phàm chống nạng đứng lên, ánh mắt kiên định không cho phép ai chống lại.
-Chân của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, tôi không thể bỏ đi như vậy.
-Đã gần hai tháng rồi, tôi hoàn toàn có thể tự chăm sóc mình.
Thiên Phàm nôn nóng tậc lưỡi, nhấc chân bước đi như muốn chứng minh lời mình nói là thật, nhưng vì động tác quá vội vàng nên suýt nữa ngã úp mặt xuống sàn. Cậu thấy Mục Thiên Thành muốn đến đỡ bèn mím môi giơ tay từ chối, đồng thời chậm rãi dựa vào sofa lấy lại cân bằng.
-Cậu như vậy cũng được coi là có thể tự chăm sóc tốt bản thân ư?
Mục Thiên Thành nhíu mày, giọng nói vì lo lắng cho đối phương mà trở nên cực nghiêm khắc:
-Đừng có cậy mạnh! Không phải Việt Trạch Viễn đã nói rồi sao, tối thiểu phải ba tháng mới có thể hoàn toàn hồi phục như trước. Nếu đi lại quá sớm sẽ làm xương không liền hoàn toàn, lại còn rất dễ bị gẫy xương lần nữa, đến lúc đó sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng.
Nguyên tắc này cậu hẳn phải hiểu chứ? Đừng để tôi nhấn mạnh lần nữa.
-Người khác một tháng đã có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luyen-anh-thi-first-love/11180/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.