Cơ Băng Nhạn cau mày: 
-Hai lần lưu giấy lại, bút tích như nhau! Đồ đảng của Thạch Quan Âm quả thật có trà trộn trong đám người Quy Tư Vương, vậy... Hồ Thiết Hoa giật mình: 
-Ngươi tưởng kẻ nào đáng nghi ngờ nhất? 
Cơ Băng Nhan thở dài: 
-Người nào cũng khả nghi cả! Người nào cũng có thể là đồ đảng của bà ấy cả! Hoặc bọn vệ sĩ mặc giáp vàng, hoặc các bà phi, các nàng thiếp, hoặc chính Quy Tư Vương, hoặc con gái lão ta... Hồ Thiết Hoa trố mắt, nhìn sững hắn một lúc lâu, sau cùng cười lớn: 
-Các ngươi đừng vì ta mà quan tâm, cái chức vị phò mã đó, lợi thì ta nhận lãnh, bất lợi thì thôi, không làm phò mã cũng chẳng quan hệ gì. Giả như bây giờ, các ngươi có muốn đi, ta sẵn sàng đi theo các ngươi mà không hề luyến tiếc mảy may, kể cả những vò rượu! Dù rằng giữa sa mạc không có nước uống chứ đừng nói là rượu, ta cũng chẳng màng! Tiểu Phi cười nhẹ: 
-Mấy hàng chữ đen, trên mảnh giấy trắng, có thể làm chúng ta sợ hãi mà chạy chết thì quả thật chúng ta cũng chẳng nên sống thêm một phút giây nào nữa! Chúng ta không còn cái thú làm người nữa! Hồ Thiết Hoa sáng mặt lên, xoa xoa hai tay, cao giọng: 
-Thế là nhất định chúng ta phải chạm trán với bà ta! Tiểu Phi trầm gương mặt: 
-CHắc chắn là bà sẽ tìm chúng mình, như vậy chúng ta không cần phải khẩn cấp, cứ lưu lại đây chờ bà ta, tuỳ bà muốn đến lúc nào cũng được, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147034/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.