Quy Tư Vương kinh hãi thất sắc, hỏi gấp: 
-Tráng sĩ... tráng sĩ muốn gì?... Ngô Thanh Thiên cười rợn: 
-Chẳng có gì quan trọng! Bất quá ta cần chiếc đầu lâu của Vương gia thôi! Quy Tư Vương khiếp quá, lấp vấp hỏi tiếp: 
-Bổn vương tốn hao bao nhiêu bạc vàng, thỉnh hai vị từ Trương Gia Khẩu tới đây, tại sao hai vị lại trở kiếm đâm lại bổn vương? 
Ngô Thanh Thiên hừ một tiếng không dùng danh từ Vương gia nữa: 
-Bao nhiêu bạc vàng? Ngươi thử nói cho anh ta xem? 
Quy Tư Vương đáp gấp: 
-Một vạn lạng bạc! Ngô Thanh Thiên cười ha hả: 
-Kẻ đối đầu của ngươi lại hiến cho ta hai vạn lượng! Quy Tư Vương trầm giọng: 
-Hai vị là những trang hiệp sĩ, biết đạo nghĩa, sao lại vì cái lợi nhỏ mà quên lời hứa trọng đại? 
Ngô Thanh Thiên cười vang: 
-Hiệp sĩ! Hiệp sĩ! Mấy tiếng đó trị giá được bao nhiêu đồng tiền? 
Rồi y ngưng cười tiếp nối: 
-Ngươi sắp chết, chết gấp, ta cần phải giáo huấn ngươi. Phàm đã ham tiền, tức nhiên không phải là hiệp sĩ! Ta đã nhận tiền của ngươi là ta cũng có thể nhận tiền của người khác. Món tiền của người nào trọng là ta phải hành động cho người đó! Quy Tư Vương cười khổ: 
-Như vậy là bổn vương mù cả mắt! Ngô Thanh Thiên gật đầu: 
đúng là ngươi mù! Không hơn không kém! Cho ngươi biết cái tin ngươi vừa nêu ra, không chính xác lắm! Chúng ta đến chẳng phải bốn người mà là sáu! Quy Tư Vương trố mắt: 
-Còn hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147032/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.