Hồ Thiết Hoa cười lạnh:
-Có những kẻ không màng việc khác ngoài việc của mình nhưng tại hạ thì chẳng vậy! Kẻ đó, có nổi giận, thì chẳng làm gì ai, còn tại hạ nổi giận, chỉ sợ... Từ trong xe, bỗng có một chiếc đầu thò ra, nhìn Hồ Thiết Hoa, cười nhạt:
-Các hạ không nên nổi giận, hắn không nghe các hạ nói gì đâu! Bởi hắn điếc! Hồ Thiết Hoa từ trên mình ngựa lao vút mình xuống, hét to:
-Cơ Băng Nhạn! Ngươi! Tử Công Kê! Ngươi! Ngươi định giở trò gì đây?
Người trong xe chính là Cơ Băng Nhạn.
Từ trong xe, hắn đưa tay ra hiệu. Đoàn người lập tức dừng lại.
Sau đó, hắn mở cửa xe, từ từ bước xuống.
Hồ Thiết Hoa tưởng chừng muốn phát điên lên được. Y quát lớn:
-Hai chân của ngươi chẳng việc gì à? Bây giờ thì ngươi đứng được rồi à?
Cơ Băng Nhạn như chẳng nghe y nói gì, chỉ hướng về phía Tiểu Phi đang từ từ tiến đến, hắn nghinh đón chàng, hay hắn nghinh đón Nghinh Nhạn và Bạn Thủy cũng thế.
Tiểu Phi vừa trông thấy hắn, vội xuống ngựa, điểm một nụ cười.
Hắn cũng đáp lời, đoạn thốt:
-Ta đến với ngươi đây, Đạo Soái Lưu Hương! Tiểu Phi gật đầu:
-Tốt quá! Cơ Băng Nhạn tiếp:
-Vì ta bận chuẩn bị cuộc hành trình xuất quan nên đến chậm một chút đó! Tiểu Phi nhìn thoáng đoàn xe ngựa gật đầu:
-Rất chỉnh tề, rất chu đáo đấy, Cơ Băng Nhạn! Cơ Băng Nhạn điềm nhiên:
-Có chu đáo đến đâu, cũng vẫn không đầy đủ được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147017/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.