Hồ Thiết Hoa ngồi trên lưng ngựa, ngựa là thứ được tuyển chọn từ ngàn còn trăm còn chục, từ chục còn một, song so với ngựa của Tiểu Phi thì chẳng khác nào chuột sánh mèo. 
Vô luận Hồ Thiết Hoa đánh cách nào, nó cũng không dám vượt lên sóng đôi với ngựa Tiểu Phi. 
Như vậy, Hồ Thiết Hoa phải lẽo đẽo theo sau, như vậy y không khoái chút nào. 
Y cứ càu nhàu mãi. 
Tiểu Phi thì thản nhiên như không, bất quá từ lúc tạm biệt Cơ Băng Nhạn, chàng không nói một lời nào. 
Chàng trầm lặng, Hồ Thiết Hoa càng bực, y gọi chàng: 
đạo Soái Lưu Hương! Ngươi biết chăng, giờ đây ta bắt đầu hoài nghi! Ngươi có phải là bằng hữu đúng theo sự tưởng tượng của ta chăng? 
Tiểu Phi khẽ kêu: 
-Ạ! Hồ Thiết Hoa cao giọng: 
-Cơ Băng Nhạn mang cái khổ tật đó suốt đời, ngươi chẳng tỏ vẻ gì thương xót hắn! Ngươi không còn là ngươi của ngày trước! Tiểu Phi trầm ngâm một lúc lâu, điểm phớt một nụ cười: 
-Ngươi quen Cơ Băng Nhạn được bao lâu rồi? 
Hồ Thiết Hoa buông gọn: 
- Dù không lâu ít nhất cũng được mươi năm! Tiểu Phi lại hỏi: 
-Có khi nào ngươi nghe hắn nói quá nhiêu chăng? 
Hồ Thiết Hoa suy nghĩ một chút: 
đương nhiên là không! Muốn cho Tử Công Kê mở miệng kể như làm được một việc khó nhất trên đời, khó hơn bắt buộc một gã keo kiệt phải mở tiệc đãi hàng trăm khách! Tiểu Phi trầm giọng: 
-Có khi nào ngươi thấy hắn khích động như ngày hôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147012/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.