Một trong ba ngày nghỉ của tiết Thanh Minh, tất cả mọi người đều phải tuân thủ nghiêm ngặt các tiêu chuẩn nghỉ phép của quốc gia, vào buổi sáng của ngày đầu tiên cho mỗi nhân viên quán cà phê hai ngày nghỉ cùng tiền trợ cấp, tất cả mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Lễ Thanh Minh không giống như ngày nghỉ khác, Thời Sơ Thần theo ba mẹ về quê tế tổ còn Đàm Lễ cũng phải về nhà tảo mộ.
Trước hai ngày Thời Sơ Thần trở về nhà, sau khi tan làm, Đàm Lễ lái xe đến ga tàu cao tốc gặp Tưởng Ngộ.
Tưởng Ngộ là em trai khác cha khác mẹ của anh, đang học năm nhất ở Lộ Thành. Vài năm sau khi ba Đàm Lễ qua đời, mẹ Trương Bội Niên tái giá ở bên Tưởng Thành Hoa cũng mang theo Tưởng Ngộ tạo dựng một gia đình mới.
“Anh.” Đúng lúc tàu cao tốc đến, đã ở chỗ Đàm Lễ đợi một hồi.
Tính cách của hai người hoàn toàn khác nhau, Đàm Lễ ít nói, Tưởng Ngộ thì ngược lại nói khá nhiều, nhưng điều này không hề cản trở Tưởng Ngộ kính trọng người anh trai này của mình.
Chuyến tàu cao tốc từ Lộ Thành đến Tư Thành đi mất bốn tiếng, Tưởng Ngộ nghẹn một đường không ai nói chuyện cùng với cậu, nhìn thấy Đàm Lễ, máy phát thanh như được bật công tắc lập tức phát ra.
“Đường có tắc không ạ? Anh không biết đâu, hôm nay em suýt chút nữa là trễ chuyến tàu cao tốc này.”
“Trên tàu cao tốc em ăn một hộp cơm, thật sự là khó ăn chết đi được.”
“Bây giờ chúng ta có về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-le/353650/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.