Mỗi lần sắp xếp lại quần áo trong tủ đối với Thời Sơ Thần mà nói nó không khác gói đồ chuyển nhà là mấy.
Quần áo của cô quá nhiều, lúc sắp xếp quần áo mùa thu lại luôn cảm thấy đầu xuân còn có thể mặc thêm một lần nữa, nhưng bây giờ lấy ra thì đã thấy lỗi thời không thể mặc được.
Dì Gia Chính Lưu ngược lại rất thích giúp cô sửa sang lại quần áo, lần đầu tiên sau khi sửa sang xong một đống quần áo, Sơ Thần bảo dì xuống lầu vứt đi, dì Lưu khéo léo hỏi một câu có thể đem quần áo mang về yeutruyen.net cho cháu gái đang học cấp ba của mình mặc được không?
Lúc Đàm Lễ về đến nhà, quần áo trong phòng thay đồ vẫn còn chất đống như một ngọn đồi.
“Cô Thời, còn cái này?” Dì Lưu giơ một chiếc áo khoác lên.
Thời Sơ Thần nhìn thoáng qua, yeutruyen.net năm ngoái màu sắc này còn rất thích, năm nay cảm giác nhìn lại thấy rất kỳ quái: “Không cần đâu.”
“Vậy cái này?” Dì Lưu nâng một cái khác lên.
Phong cách này là trend của năm ngoái rồi, năm nay dường như không ai mặc nữa, Thời Sơ Thần lắc lắc tay: “Cũng không cần nốt.”
Dì Lưu đều bỏ vào trong một túi lớn.
“Cậu Đàm.” Dì Lưu đứng thẳng người nhìn thấy Đàm Lễ đứng ngoài cửa, cùng anh chào hỏi, đây là lần thứ ba bà nhìn thấy Đàm Lễ.
Dì Lưu mỗi tuần đến một lần để dọn dẹp, hầu hết thời gian là sau khi Thời Sơ Thần thức dậy và đầu buổi chiều.
“Anh trở về rồi.” Thời Sơ Thần đặt cái hộp vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-le/353649/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.