Nhìn thấy là anh quay lại, đôi mắt Tần Tinh lóe sáng lên, nhưng lại nhanh chóng tối sầm lại, tiếp tục ngồi dựa vào ghế sofa mà giận dỗi.
Thời Sơ Thần uống cạn rượu còn trong ly, đứng dậy.
Tần Tinh kéo tay cô lại: “Cậu tính đi đâu vậy?”
“Cậu có người đàn ông quay lại bên cạnh rồi, chi bằng tớ cũng đi tìm bạn trai tớ?” Thời Sơ Thần nhìn xuống nói với cô.
“Cậu không được đi, đàn ông là thá gì chứ, đàn ông ở đây cũng không quan trọng bằng cậu.”
“Nhưng mà người yêu của tớ quan trọng hơn cậu.”
“Để tôi tiễn cậu xuống, gọi xe cho cậu luôn.” Mạnh Dịch Nghiêu đi đến trước mặt cô, nhìn Thời Sơ Thần, rồi lại nhìn sang Tần Tinh.
Thời Sơ Thần nghe đã hiểu, sự tồn tại của cô nghiễm nhiên không còn ý nghĩa nữa, thậm chí còn thúc giục cô đi nhanh một chút.
“Bỏ đi bỏ đi, đi cho lẹ đi, trọng sắc quên bạn.” Tần Tinh bĩu môi, buông lỏng tay ra.
Thời Sơ Thần đi với Mạnh Dịch Nghiêu vào thang máy, ấn xong tầng một hai người họ đứng tách biệt song song nhau.
“Mẹ cậu hôm nay hẳn là đã đi tìm Tần Tinh.”
“Tôi đã đoán được rồi.”
Nếu không thì ngày đặc biệt như hôm nay anh ấy cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Thời Sơ Thần còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại nói không nên lời.
Sau khi tiễn Thời Sơ Thần, anh quay lại căn nhà đó, Tần Tinh đã chuyển sang một tư thế khác, ngồi co rút ôm chân trên ghế sofa, cầm điều khiển từ xa một cách máy móc.
Mạnh Dịch Nghiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-le/353640/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.