🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mười bốn tháng Chạp, trời tờ mờ sáng, ánh ban mai vừa hé xuyên qua những áng mây.

Tiếng ồn ào bên ngoài bờ tường đánh thức Phó Nhiêu, mí mắt nàng nặng trĩu, không sao mở mắt nổi, hình như có ánh sáng chiếu vào, nàng rúc vào chăn, lười biếng nghiêng người.

Thu Hương đã thức dậy từ sớm, nàng ấy vén rèm châu lên nhìn bên trong xem sao, thấy Phó Nhiêu ngủ say thì nhẹ nhàng buông rèm châu xuống, dứt khoát ôm một sọt kim chỉ xếp ngay ngắn lại dưới cửa sổ, qua một lúc lâu, trời đã sáng, bỗng nhiên nghe thấy bên trong có tiếng nôn, nàng ấy lập tức quăng cái sọt xuống, nhanh chóng quay người đi vào.

“Cô nương!”

Phó Nhiêu đã nằm sấp trước sạp nôn dịch chua vào ống nhổ, Thu Hương vừa giúp nàng vuốt lưng, vừa lau khóe môi cho nàng, đợi nàng hết nôn nghén, lại dìu nàng tựa vào gối, đưa tới một ly nước nóng để làm ấm bụng.

Phó Nhiêu nôn đến choáng váng đầu óc, mệt mỏi nhắm mắt thở hổn hển.

Chốc lát sau, ngoài hành lang truyền đến tiếng nói loáng thoáng của Trịnh thị, nàng đoán là bà dẫn Đào Nhi đến.

Phó Nhiêu chóng mặt, người nặng nề, nàng cố chống người ngồi dậy, nở nụ cười với Trịnh thị vén màn đi vào.

“Mẫu thân, dậy sớm vậy là có chuyện gì sao?”

Trịnh thị liếc xéo nàng, mỉm cười ngồi xuống trước sạp của nàng, chỉ ra ánh mặt trời sáng choang bên ngoài: “Sáng bảnh mắt rồi mà còn sớm hả? Phải rồi, mẹ thấy mấy ngày nay tinh thần con không tốt, chẳng lẽ mơ thấy ác mộng, đúng lúc hôm nay mẹ muốn đến miếu thờ quyên góp một bài vị Trường Sinh(*) thay phụ thân con, tranh thủ làm xong chuyện này trước Tết, con theo mẹ đến chùa Đại Báo Ân, đi cho người bớt xúi quẩy.”

(*)Bài vị Trường Sinh: Là bài vị dùng để cầu phúc lành và trường trọ cho ân nhân, không phải là linh bài, mà là bài vị lập cho người sống, nhằm mục đích cảm tạ ân đức, cầu nguyện hạnh phúc và trường thọ đến với người đó.

https://api.allinvn.net/1730899418553.webp

Phó Nhiêu nghe vậy, phản ứng đầu tiên là nhíu mày, sau đó nghĩ về chuyện muốn lập bài vị Trường Sinh cho phụ thân, nàng cũng không yên lòng để Trịnh thị đi một mình, đành nói: “Vâng, vậy mẫu thân chờ một lát, con thu dọn xong sẽ theo mẹ ra ngoài.”

Trịnh thị liếc nàng thêm lần nữa, gật đầu đi chuẩn bị hành trang trước.

Sắp đến Giao thừa, Quốc tử giám đã cho tan học về nhà từ lâu, dạo gần đây Phó Khôn đều ôn tập ở phủ, hôm nay hiếm có dịp Trịnh thị và Phó Nhiêu cùng ra ngoài, tất nhiên nam đinh duy nhất là cậu phải cưỡi ngựa đưa đi.

Đoàn người xe ngựa nối đuôi, không bao lâu đã đến chùa Đại Báo Ân.

Phó Khôn nhìn thấy dòng người đông nghìn nghịt trước chùa, không khỏi tò mò, dặn dò Xuân Lai: “Ngươi đi hỏi thăm thử, hôm nay trong chùa có việc gì không?”

Xuân Lai lập tức chạy tới chỗ tiểu tăng đón tiếp và tiễn khách ở cổng núi.

Phó Khôn xuống ngựa, tìm một chỗ đất bằng rộng rãi dừng xe, dặn dò hộ vệ buộc chặt xe ngựa, đích thân gác bàn đạp, đỡ Trịnh thị và Phó Nhiêu xuống xe.

Một lát sau, Xuân Lai thở hồng hộc chạy về, mặt mũi hớn hở: “Phu nhân, hôm nay chúng ta tới đúng dịp, họ nói là đại sư Phổ Đà của chùa Đại Báo Ân hồi kinh, vị đại sư này nổi tiếng về xem tướng, hôm nay có không ít phu nhân quan lại trong thành dẫn thiếu gia, cô nương tới đây, muốn mời đại sư Phổ Đà phê mệnh(*).”

(*)Phê mệnh: Là một thuật toán tính vận mệnh và được viết lên giấy.

Vừa nghe vậy, Trịnh thị vui mừng, kéo tay Phó Nhiêu luôn miệng nói tốt: “Tốt, tốt quá rồi, đúng lúc xem bói cho hai đứa con, khi nào đứa lớn được gả đi, còn đứa kia có thể thi đỗ không?”

Tỷ đệ Phó Nhiêu nghe lời này đều bày ra vẻ mặt khổ sở.

Trịnh thị không để ý tới hai người, kéo Phó Nhiêu đi vào trong.

Phó Nhiêu lặng lẽ rút tay ra khỏi tay bà, chu miệng làm nũng nói: “Mẹ, mẹ đừng nóng vội, bây giờ không đến lượt chúng ta đâu, không phải mẹ muốn lập một bài vị Trường Sinh cho phụ thân sao, chúng ta làm xong chuyện này trước đã, buổi chiều lại đi xem tướng cũng không muộn.”

Trịnh thị lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được, bài vị Trường Sinh của cha con tạm thời không gấp, chúng ta đi xem tướng trước, vị đại sư Phổ Đà này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, Đào Nhi mau đi hỏi thăm đại sư Phổ Đà trọ lại ở nơi nào?”

Đào Nhi làm mặt quỷ với Phó Nhiêu, cười híp mắt chạy đi.

Một lát sau, Đào Nhi chen ra khỏi đám người thất vọng ra về: “Phu nhân, nô tì nghe ngóng được là đại sư Phổ Đà xem tướng ở điện Tập Hiền, không phải ai cũng vào được, phải có thiếp viết tay của cao tăng chùa Đại Báo Ân mới được.”

Trịnh thị nghe xong thì thất vọng vô cùng, im lặng hồi lâu, bà lắc đầu thở dài: “Đi lập bài vị Trường Sinh cho phụ thân con thôi.”

Phó Nhiêu và Phó Khôn như trút được gánh nặng.

Đoàn người lướt qua đám đông tiến vào Đại Hùng Bảo Điện, trong điện thiền sương khói mịt mờ, khách hành hương tụ tập kín mít, các tăng nhân bận rộn tiếp khách đến nỗi chân không chạm đất, sau đó lề mề cả buổi, cuối cùng cũng có bồ đoàn trống, mẫu tử ba người vội vàng bái Phật, sau đó đi tới trắc điện quyên góp tiền hương hỏa.

Phó Khôn thấy Phó Nhiêu lơ đễnh, liền tiến lên đỡ Trịnh thị: “Mẹ, tỷ tỷ mệt rồi, để cho tỷ nghỉ ở đây một lát, con đi lập bài vị Trường Sinh với mẹ.”

Phó Nhiêu không yên tâm, Phó Khôn kiên trì: “Tỷ tỷ, đệ trưởng thành rồi, cũng nên đảm đương chút chuyện, sau này tỷ tỷ đỡ nhọc lòng hơn.”

Phó Nhiêu phì cười, vuốt tóc mai, để lộ nụ cười mệt mỏi: “Được, ta đến Quan Âm Đường chờ mọi người.”

Trịnh thị nhìn nàng thở dài mấy tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng sầu lo phiền muộn, bước ra ngưỡng cửa trước.

Phó Khôn cười với Phó Nhiêu, lập tức đuổi theo.

Chung ma ma ở nhà, chỉ có Đào Nhi và Xuân Lai đi theo Trịnh thị.

Phó Nhiêu cũng không vội vã rời đi, mà đi theo Trịnh thị và Phó Khôn bước ra hành lang, vịn cột hành lang dõi theo bóng lưng hai người, chỉ thấy Phó Khôn vừa nói vừa cười với Trịnh thị, vóc dáng cao gầy, đong đưa như trúc, đã có phần chín chắn khác hẳn thiếu niên cùng tuổi.

Hồi lâu sau Phó Nhiêu mới hoàn hồn, vịn cánh tay Thu Hương, hơi mệt mỏi nói: “Chúng ta đi Quan Âm Đường trước, ta muốn cầu bình an phù hộ cho đứa bé.”

Thu Hương đáp vâng, cùng nàng vòng qua Đại Hùng Bảo Điện đông người, đi về phía Tây và rẽ qua một cái sân nhỏ, lại lên hành lang hướng Tây, đi đến Quan Âm Đường ở hậu viện chùa Đại Báo Ân.

Bên này ít người, đi ngang qua một Phật đường nhỏ, tình cờ nghe thấy bên trong có vài tiếng nói chuyện xì xào.

“Sao ngươi lại ở trong này? Hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu đến chùa Đại Báo Ân cầu phúc, ngươi không đến Bảo Điện hầu hạ mà tới đây lười biếng sao?”

Một giọng nói trẻ cười hì hì đáp: “Chuyện tốt thế làm gì đến lượt đệ? Đám sư huynh, sư đệ ở Đông viện kia ai nấy cũng giành vỡ đầu...” Không đợi người lớn tuổi hơn đáp lời, y lại khép tay áo tự rót một chén trà nóng, lén nhìn vị tăng nhân đang nhắm mắt tĩnh toạ nói: “Sư huynh, Thái Hoàng Thái Hậu giá lâm, e là cầu phúc cho dịch bệnh ở Đàm Châu là giả, phê mệnh cho Trầm cô nương mới là thật.”

Vị tăng nhân lớn tuổi nghe vậy, nhíu mày, mở mắt thấp giọng trách cứ: “Ăn nói thận trọng, việc của hoàng gia, không tới phiên ngươi xen vào!”

“Chuyện này có gì đâu?” Có vẻ vị tăng nhân trẻ tuổi bất mãn với lời khiển trách của sư huynh, hừ nhẹ một tiếng: “Ai mà không biết Thẩm gia lăm le vị trí Hoàng hậu, chẳng phải mệnh Phượng Hoàng của Hoàng Thái Hậu năm đó cũng là như vậy mà ra ư?”

Vị Tăng nhân lớn tuổi nghe y càng nói càng quá phận, tức giận nâng án lên, tay cầm mõ cá gõ đầu y: “Ngươi có thời gian mồm mép ghê nhỉ, chi bằng chép thêm kinh thư cầu phúc cho dịch bệnh ở Đàm Châu đi, trận dịch bệnh lần này ập đến dữ dội, nghe đâu đêm qua công báo đưa tới Thông Chính Ty, bệ hạ triệu tập quần thần nghị sự suốt đêm, mùa màng năm nay không tốt, trước đó có dịch bệnh lũ lụt ở Gia Châu, nay Đàm Châu lại bùng phát dịch bệnh, sợ là năm nay sẽ khó khăn...”

Vẻ sầu lo đè nặng trên lông mày của vị tăng nhân lớn tuổi.

Tăng nhân trẻ tuổi tránh thoát mõ cá, tựa người ở cửa hừ nhẹ nói: “Đàm Châu cách kinh thành hơn một ngàn dặm, cái bánh nướng này không đến đầu chúng ta đâu, sư huynh, mệnh của huynh là ăn cơm canh đạm bạc, làm trung tâm của điện Kim Loan...” Mắt thấy mõ cá kia lại sắp đập về phía mình, y cười khẩy một tiếng, nhanh chóng nghiêng mình trốn ra ngoài cửa.

Gió lạnh thổi bay những chiếc lá khô trên cây, vài phiến lá long não bay lơ lửng trong không trung một lúc rồi rơi xuống bờ vai Phó Nhiêu.

Nàng sững sờ tại chỗ.

Đàm Châu xảy ra dịch bệnh?

Từ nhỏ đến lớn, nàng đã trải qua hai đợt dịch bệnh, một lần là dịch tả Giao Châu năm đó, một lần là dịch ở Gia Châu cách đây không lâu, không ai rõ một trận bệnh dịch sẽ gây ra biết bao thương vong, sẽ khiến dân chúng khủng hoảng biết chừng nào hơn một thầy thuốc như nàng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mang trong mình sứ mệnh của người thầy thuốc khiến nàng muốn lao tới Đàm Châu ngay lập tức, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng và Thánh thượng, nàng cũng biết lần này sợ là không tới lượt mình.

Khoảnh khắc nàng sững sờ, Thu Hương ở bên cạnh cũng lộ vẻ khiếp sợ, tâm sự nặng nề.

Đêm qua trong cung đưa tin tới, Hoàng đế có ý định lập Phó Nhiêu làm hậu, Tôn công công dặn dò nàng ấy nhất định phải chăm sóc tốt cho Phó Nhiêu, không được xảy ra chuyện bất trắc.

Ngày mai chính là lễ đại triều sóc vọng(*),ngay thời điểm mấu chốt này, Thái Hoàng Thái Hậu mượn chiêu bài cầu phúc cho tình hình dịch bệnh Đàm Châu, đến chùa Đại Báo Ân này phê mệnh cho Thẩm Dữu, đến lúc đó phê ra một quẻ mệnh Phượng Hoàng, bách tính bàn tán xôn xao, hơn phân nửa văn võ bá quan cũng sẽ thuận theo tình thế mà làm.

(*)Sóc vọng: Sóc chỉ ngày mồng một, Vọng chỉ ngày rằm (theo âm lịch).

Thu Hương lo lắng trong lòng, chỉ mong bệ hạ anh minh, sớm có kế sách ứng phó.

Bữa sáng Phó Nhiêu ăn không nhiều lắm, bây giờ lại đói, nàng mệt mỏi dựa sát vào người Thu Hương, Thu Hương hoảng sợ, vội vàng ôm lấy nàng: “Cô nương, người làm sao vậy?”

Phó Nhiêu đưa tay chống trán, uể oải nói: “Đến Quan Âm Đường nghỉ ngơi một lát.”

Thu Hương lập tức dìu nàng đi ra sau.

Phía trước là tường vàng ngói xanh, tứ hợp tiểu viện thấp thoáng dưới bóng cây cối um tùm chính là Quan Âm Đường, trong viện có một tòa tháp Quan Âm ba tầng đứng sừng sững, bên trong thờ một pho tượng Quan Âm nghìn tay.

Trong tứ hợp viện có hơn mười sương phòng lớn nhỏ, ngày thường khách hành hương có thể chép kinh thư, quỳ gối cầu phúc, chép xong kinh thư lại đến trước tượng Quan Âm đốt hương tế bái, có thể đổi lấy một lá bùa bình an.

Thu Hương đỡ Phó Nhiêu đi vào một sương phòng trống: “Người nghỉ ngơi một lát, nô tì đến phòng trà rót trà cho người.” Nói xong lập tức đi đến phòng hông cuối hành lang gấp khúc lấy trà.

Phó Nhiêu lấy bánh ngọt trong túi mà nàng chuẩn bị mang theo người, ăn trước cho đỡ đói, rồi dựa vào tiểu án cụp mắt nghỉ ngơi.

Lúc đó Thẩm Dữu đang ở phòng riêng bên cạnh Đại Hùng Bảo Điện, hầu hạ Thái Hoàng Thái Hậu uống trà.

Thái Hoàng Thái Hậu cầm chén trà, thổi hơi nóng, lạnh nhạt nói: “Vậy Phó thị đã đến chưa?”

Thẩm Dữu cung kính đáp: “Đến rồi, bị người của con chặn ở ngoài điện Tập Hiền, bây giờ đi ra đằng sau, con sẽ không để nàng ta đến điện Tập Hiền.”

Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, sáng sớm bà đã tới đây cầu phúc, vất vả cả buổi, mệt mỏi rã rời, nhưng bây giờ còn một việc quan trọng nhất phải làm, bà đành phải cố gắng sốc lại tinh thần, đỡ cánh tay Thẩm Dữu đứng dậy: “Đi, chúng ta đến điện Tập Hiền.”

Điện Tập Hiền là bảo điện có mái hiên năm tầng theo dạng kiến trúc hiết sơn đỉnh, chính điện nguy nga cao rộng, chính giữa là một tượng Phật trang nghiêm đứng sừng sững, bên dưới tượng Phật bày một đài cao vàng óng ánh, bấy giờ vị cao tăng mặt mũi hiền từ đang ngồi trên đài cao kia, xem tướng cho từng quý nữ hoặc thiếu gia.

Khoảng đầu giờ Ngọ, tin tức Thẩm Dữu được phê mệnh Phượng Hoàng truyền khắp chùa Đại Báo Ân.

Ngay lúc đại sư Phổ Đà đang cầm một xăm Phượng có hình dáng đặc biệt, định đưa cho Thẩm Dữu, con ngươi của tượng Phật phía trên đột nhiên trượt khỏi hốc mắt, phát ra một tiếng “ầm” thật lớn, rơi trúng đại sư Phổ Đà, trong nháy mắt máu tươi và não bắn khắp nơi, nghiền ông thành mảnh thịt vụn.

Trong điện la gào hỗn loạn, tiếng sợ hãi nối tiếp không ngừng.

Đó còn chưa phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng hơn là khi mắt Phật đập xuống, vừa hay lại rơi xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, lập tức dấy lên lời đồn rằng Thái Hoàng Thái Hậu vô đức, xúc phạm Phật Tổ, trời cao cảnh báo, thậm chí còn kéo dịch bệnh ở Đàm Châu lên người Thái Hoàng Thái Hậu, sự hoảng loạn lúc ban đầu bởi dịch bệnh Đàm Châu đã tức khắc bị chuyển sang người Thẩm gia và Thái Hoàng Thái Hậu.

Thẩm gia nhất thời bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Tuỳ hành hôm nay của Thái Hoàng Thái Hậu không dùng Cấm vệ quân hoàng gia, mà là do Phó chỉ huy sứ Đàm Tín của Võ Đô Vệ hộ giá.

Đàm Tín này không phải ai khác, hắn là ngoại sinh(*) của Thẩm gia.

(*)Ngoại sinh: cháu ngoại trai.

Sau khi xảy ra sự việc vừa rồi, Đàm Tín lập tức hộ tống Thái Hoàng Thái Hậu và Thẩm Dữu trở về sương phòng ở hậu điện nghỉ ngơi.

Thái Hoàng Thái Hậu bị dọa cho hồn vía lên mây, nằm trên sạp tức đến mức cả người run bần bật, đờm trong miệng liên tục chảy xuống.

“Là hắn, nhất định là hắn đã âm thầm động tay động chân, biết ta đến chùa Đại Báo Ân lập danh cho con, hắn lặng lẽ chiếu tướng ta, giờ thì hay rồi, kế hoạch của chúng ta không những thất bại, mà đến cả thanh danh Thẩm gia cũng thua hết, sợ là ngay cả Đàm Tín cũng bị vấn tội, một mũi tên trúng ba đích, quả nhiên là thủ đoạn của hắn!”

Cảnh đại sư Phổ Đà bị nghiền thành thịt vụn vẫn cứ lặp đi lặp lại trong đầu bà, răng Thái Hoàng Thái Hậu va cầm cập, run như cầy sấy.

Thẩm Dữu sợ khiếp vía, thân hình mảnh mai run rẩy, sợ sệt và không cam lòng đan xen trong đầu nàng ta, nàng ta cắn môi bật máu: “Cô tổ mẫu, chúng ta làm sao bây giờ?”

Đầu óc Thái Hoàng Thái Hậu như bị nàng ta niệm khẩn cô nhi chú(*),vang lên tiếng tùng tùng, bà hít sâu vài lần, cố gắng đè nén sóng giận trong lòng.

(*)Khẩn cô nhi chú: bài chú mà Đường Tăng dùng để niệm chú vòng kim cô trừng phạt Tôn Ngộ Không.

Dù sao bà ta cũng từng là một võ tướng giương cung săn bắn, Thái Hoàng Thái Hậu vịn vào mép sạp, đáy mắt xám xịt lộ ra một tia tàn nhẫn.

“Bao đời Thẩm gia ta đóng quân ở biên cương, đã đổ không biết bao nhiêu xương máu vì mảnh giang sơn này, mấy năm này biên cảnh yên bình, hắn đã muốn ăn cháo đá bát, nằm mơ! Dữu Nhi, chúng ta vẫn chưa thua, ta đã sắp xếp cho phụ thân con đi thăm phủ đệ các lão tướng, ngày mai sẽ có người dâng thư lập con làm Hậu, chuyện con được phê mệnh Phượng Hoàng rõ như ban ngày, hắn muốn xóa nó đi, nhưng ta không cho phép điều đó.”

“Trước kia ta chỉ mắt nhắm mắt mở, hôm nay nhìn lại, sợ là hắn thật sự muốn lập Phó thị làm hậu, nếu đã như vậy, chúng ta không thể cứ trơ mắt nhìn Phó thị vào cung được.”

Thẩm Dữu cả kinh đứng phắt dậy, cả người nóng bừng, run giọng hỏi: “Cô tổ mẫu muốn làm gì?”

“Nàng ta đang ở đâu?”

“Nghỉ trưa ở Quan Âm Đường.”

“Bây giờ dùng Võ Đô vệ và thế lực ám vệ của Thẩm gia chúng ta để đưa nàng ta ra kinh thành, đồng thời gióng trống khua chiêng đưa vị danh y này đến Đàm Châu dưới danh nghĩa của Thẩm gia!”

“Không phải hắn muốn giội nước bẩn dịch bệnh lên người Thẩm gia sao, ta liền dựng cờ cho Thẩm gia!”

Thái Hoàng Thái Hậu ra lệnh, ám vệ Thẩm gia nhanh chóng bao vây Quan Âm Đường, mà lúc này ám vệ Hoàng đế phái tới bảo vệ Phó Nhiêu vừa báo tin, vừa lách mình đi ra, lập tức giao chiến tại chỗ với ám vệ Thẩm gia.

Ban đầu Hoàng đế đã bố trí nhân thủ ở chùa Đại Báo Ân nên cũng không để cho Thẩm gia chiếm được thượng phong, song Thẩm gia rõ ràng có chuẩn bị mới đến, hắc y nhân từng đợt ùa vào hết tốp này đến tốp khác, ám vệ có phần không chống đỡ nổi.

Người Phó Nhiêu không khỏe nên chợp mắt một lúc ở Quan Âm Đường, Trịnh thị và Phó Khôn ở bên kia vẫn chưa trở về.

Nàng bị đánh thức bởi tiếng đao kiếm va chạm bên ngoài, đang đỡ trán ngồi dậy thì thấy Thẩm Dữu được hai thị nữ đỡ ở cửa, Thu Hương thấy thế, bước về phía trước một bước, bảo vệ trước mặt Phó Nhiêu.

“Thẩm cô nương muốn làm gì?”

Thẩm Dữu không nhìn Thu Hương, ánh mắt lướt qua bả vai nàng ấy dừng lại trên người Phó Nhiêu.

“Phó Nhiêu, ta biết bệ hạ muốn cho ngươi vào cung, nhưng ngươi cũng biết, ta ái mộ bệ hạ đã nhiều năm, Thẩm gia ta dòng dõi quý tộc, càng có tư cách làm hậu hơn ngươi, hôm nay ta đến đây là muốn thỉnh ngươi nhường một bước, ngươi thấy sao?”

Phó Nhiêu liếc mắt nhìn thị vệ bên ngoài đang đánh nhau kịch liệt, sắc mặt có chút thay đổi: “Ngươi có ý gì?”

“Bây giờ ta đưa ngươi ra khỏi kinh, ngươi đến Đàm Châu chống dịch, phụ thân ta là Tế tửu(*) Quốc tử giám, có thể bảo đảm cho đệ đệ ngươi vào triều làm quan, về phần ăn mặc Phó gia của nhà ngươi đều do Thẩm gia ta phụ trách.”

(*)Tế tửu: Chức danh đứng đầu Quốc tử giám (tương đương với Hiệu trưởng ngày nay).

Phó Nhiêu sững sờ thấy rõ.

Giờ nàng có lựa chọn khác sao?

Nàng vỗ vách tường, buồn bã cười cười: “Thẩm cô nương, ta nên nói ngươi ngây thơ, hay là ngươi ấu trĩ đây, nếu ta vào cung làm hậu, còn lo gì đệ đệ ta không có tiền đồ? Những yêu cầu của ngươi đều không khiến ta dao động.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mặt Thẩm Dữu lộ vẻ khó xử: “Phó Nhiêu, nếu ngươi không đồng ý, cô tổ mẫu của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho dù sau này ngươi có vào cung làm hậu thì ngươi cũng khó có thể ngồi vững ở vị trí đó.”

Tâm tư Phó Nhiêu hơi xao động.

Nàng nheo mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa, bên ngoài ám vệ của Thẩm gia càng lúc càng nhiều, chắc là Thẩm gia tính được ăn cả ngã về không, muốn lấy nàng làm quân cờ chống lại bệ hạ.

Quả nhiên, dính líu tới hoàng gia thì đâu đâu cũng có tranh đấu, chàng nói sẽ bảo vệ tốt cho nàng, thật sự có thể sao?

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

Cảm giác mệt mỏi trong lòng Phó Nhiêu nặng trĩu, vẻ mặt nàng bất đắc dĩ nói: “Thẩm cô nương, nếu ta không đồng ý, ngươi định làm gì?”

Thẩm Dữu chắp hai tay trước bụng, phong thái ung dung, đáy mắt toát ra vẻ lạnh lùng trước nay chưa từng có.

“Thẩm gia ta đã quyết tâm đưa ngươi ra khỏi kinh thành.”

Phó Nhiêu không giận mà cười: “Các ngươi muốn tạo phản? Chút binh lực của Thẩm gia các ngươi có thể so với Thập Nhị vệ của Thánh thượng ư?”

Thẩm Dữu thản nhiên cười, lắc đầu đáp: “Ngươi sai rồi, chúng ta sao dám đối đầu với Thánh thượng? Chẳng qua chúng ta đỡ vị nữ thái y vang danh khắp thiên hạ lên xe, đưa tới Đàm Châu cứu người thôi mà.”

“Chẳng lẽ Thánh thượng ngăn cản ngươi xuất kinh ngay trước mặt bách tính cả thành ư?”

“Lúc này ngoài chùa Đại Báo Ân người đông chen chúc, chỉ cần ngươi ra khỏi chùa, Thánh thượng sẽ không tóm được lỗi của Thẩm gia ta.”

Phó Nhiêu sầm mặt, Thẩm gia định lợi dụng lòng dân, đưa nàng ra khỏi thành.

“Cho dù các ngươi đưa ta đến Đàm Châu, lẽ nào ta không thể trở về sao? Các ngươi làm như vậy, cũng không dám chắc có thể bước lên vị trí Hoàng hậu.”

Hình như Thẩm Dữu đã sớm đoán được Phó Nhiêu sẽ nói như vậy, nàng ta nhìn thật sâu vào mắt Phó Nhiêu, ngữ khí nhẹ nhàng mang theo vẻ dụ dỗ: “Phó cô nương, ngươi thật sự muốn vào cung sao? Ngươi sẵn sàng cam lòng vùi dập thân thể và tài hoa của mình trong chốn hậu cung ư? Thật sự cam lòng tranh giành một nam nhân với nhiều nữ nhân ư? Hoàng cung sóng gió khắp nơi, ngươi ứng phó nổi không?”

Nhìn ánh mắt mờ mịt của Phó Nhiêu, Thẩm Dữu đáp chắc nịch: “Ngươi không muốn, cũng không thích, nếu ngươi đến Đàm Châu, Thẩm gia chúng ta sẽ giúp ngươi ve sầu thoát xác, sau này trời cao đất rộng, ngươi tự tại tự do, chẳng phải như thế hợp ý ngươi sao?”

Lòng Phó Nhiêu xao động đến mức rất lâu không nói nên lời.

Thẩm Dữu này quả nhiên thốt lời ngọc ngà, nhắm trúng yếu điểm.

Thấy Phó Nhiêu đã có vẻ do dự, Thẩm Dữu quyết định giáng cho Phó Nhiêu một đòn nặng nề: “Ngươi nghĩ bệ hạ thích ngươi bao nhiêu? Chẳng qua trông ngươi giống với Trân phi thôi...”

Phó Nhiêu nghe vậy, nàng nhướng mày, lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm, đáy mắt rõ ràng chứa vài phần không tin: “Tài ăn nói của Thẩm cô nương tốt thật, kế ly gián đều dùng tất.”

Thẩm Dữu khẽ cười: “Ngươi không tin, cứ quay về hỏi Chu thái y là biết.”

Phó Nhiêu không nói lời nào.

Thẩm Dữu nói chậm lại: “Phó cô nương, bình tĩnh mà nói, ta không muốn khiến ngươi tổn thương, ngươi mau theo ta ra khỏi chùa, cũng đỡ phải chịu đau khổ.”

“Ồ, ngươi đừng quên, mẫu thân và đệ đệ ngươi còn ở trong chùa...”

Sắc mặt Phó Nhiêu thay đổi hoàn toàn.

Nếu Thu Hương chỉ là một thị nữ bình thường, có lẽ nàng ấy sẽ tuỳ Phó Nhiêu quyết định.

Nhưng chủ tử thật sự của nàng ấy chính là đương kim Hoàng đế.

Nhân lúc Thẩm Dữu không để ý, dưới tay áo nàng ấy lóe ra một lưỡi dao sắc bén, nghiêng người xông lên với tốc độ cực nhanh, lướt về phía cổ họng Thẩm Dữu.

Nhưng điều nàng ấy không ngờ tới là thị nữ bên cạnh Thẩm Dữu cũng có võ công, một người trong đó kéo Thẩm Dữu về sau, người còn lại nhanh chóng tiến lên, chắn trước người Thẩm Dữu.

Dao găm sắc bén xẹt qua cổ họng thị nữ, máu loãng phun ra.

Thu Hương thấy thời cơ quyết định đã mất, không khỏi thất vọng, nàng ấy một cước đá thân thể thị nữ về phía trước, ép hai người Thẩm Dữu thối lui, nàng ấy lách mình ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại, hô vào trong phòng: “Nương nương, người tuyệt đối đừng tin bọn chúng, lời thốt ra từ miệng bọn chúng thì dễ nghe đấy, đến khi dịch bệnh ở Đàm Châu ổn định, nhất định giết người cho hả giận, người cứ an tâm chờ ở đây, bệ hạ nhất định sẽ tới cứu người!”

Bỏ lại lời này, Thu Hương cầm đao chắn trước cửa không chút sợ hãi.

Khi cánh cửa bị đóng sầm lại, Phó Nhiêu cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên trong lồng ngực.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh kích thích mũi nàng, nàng che miệng, nằm sấp trước bàn nôn nghén dữ dội.

Nỗi bất an mãnh liệt, sự phẫn nộ, còn có cả một chút hoảng loạn xông lên đầu quả tim.

Nàng không biết mẫu thân và đệ đệ có thật sự rơi vào tay Thẩm gia hay không?

Nàng không biết khi nào bệ hạ mới tới được?

Lúc này đây, nàng thật sự hận Thẩm gia khôn cùng.

Kể từ lần suýt xảy ra chuyện ở cung Phỉ Thúy, nàng mang theo túi thuốc tùy thân, hơn nữa đã chuẩn bị rất nhiều vũ khí phòng thân.

Tuy võ công của nàng chẳng là bao, nhưng cũng không phải ai cũng có thể đến gần nàng.

Nàng chống người dậy, sải bước qua vết máu kia, nhìn ra ngoài viện xuyên qua khe cửa.

Từng tốp hắc y nhân tràn vào trong viện, tiếng đao kiếm va vào nhau choang choảng chói tai.

Ban đầu Thu Hương còn có thể ung dung ứng phó, ngay sau đó nàng ấy được đằng này hỏng đằng kia, trên người nhuốm máu.

Xa xa bên ngoài Quan Âm Đường hình như có tiếng thiết giáp vang dội.

Chẳng lẽ là chàng đến?

Có lẽ vì mối đe dọa đang tới gần, những hắc y nhân kia tấn công càng nhanh và dữ dội hơn.

Một đao đâm trúng bắp chân Thu Hương, nàng ấy đột nhiên quỳ xuống, phun ra một ngụm máu tươi.

“Thu Hương, Thu Hương, ngươi mở cửa, vào đây đi!”

Phó Nhiêu đập mạnh vào chốt cửa, nước mắt bất giác trào ra khỏi hốc mắt, nàng tuyệt vọng khóc thành tiếng: “Thu Hương, ngươi vào đi, chúng ta cùng đánh, ta có thể giúp ngươi...”

Không biết Thu Hương dùng cách gì khiến cửa khóa chặt từ bên ngoài.

“Không…, nương nương, bên ngoài đã có tiếng kim qua thiết mã, bệ hạ đến rồi, người cầm cự một lát nữa, nô tì chết không đáng tiếc, quyết không để cho người rơi vào tay bọn chúng!”

Mặt Thu Hương dính đầy máu, ánh mắt kiên quyết, xông lên đón đao, tiếc thay rốt cuộc nàng ấy vẫn là phận nữ tử gầy yếu, khoảnh khắc bị tên hắc y nhân một cước đá về, thân thể nặng nề đập vào cánh cửa.

Phó Nhiêu ngồi thụp xuống, cố gắng kéo nàng ấy vào qua khe hở.

“Thu Hương, Thu Hương...”

Từng nhát đao đâm liên tiếp vào ngực Thu Hương.

Ánh mắt nàng ấy ngay thẳng, cốt khí kiên cường bất khuất, lấy thân làm lưỡi chắn trước cửa.

Chỉ thấy một thanh trường kiếm xuyên qua bụng Thu Hương, cùng với tiếng rít chói tai, cứ thế đâm đến trước mắt Phó Nhiêu qua khe cửa.

Nàng lặng người, nước mắt trên mặt bất giác ngừng rơi.

Máu tươi tuôn ồ ạt từ miệng lưỡi đao kia.

Là máu của Thu Hương...

Cơn phẫn nộ tột độ dâng trào trong lồng ngực Phó Nhiêu, cảm giác bất lực này gần như bao trùm ý thức của nàng.

Tiếng thiết giáp càng lúc càng gần, chàng đến rồi...

Là nguy hiểm, mà cũng là cơ hội...

Chỉ với cái chết của một thị nữ, làm sao có thể khiến cả Thẩm gia rung chuyển?

Thẩm gia có thể tìm bừa cái cớ gạt bỏ chuyện hôm nay.

Nàng muốn báo thù cho Thu Hương, cũng muốn thoát khỏi cái lồng này.

Phó Nhiêu rưng rưng, nhìn chằm chặp dòng máu tươi tuôn ồ ạt, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ liều lĩnh.

Cùng với suy nghĩ này, nàng như đặt mình vào một vòng xoáy, cả người nóng hầm hập.

Thẩm gia đoán được nàng và Hoàng đế có tư tình, muốn lấy nàng làm biện pháp, cũng đoán được nàng không muốn vào cung, thử thuyết phục nàng.

Nhưng bọn họ vẫn đoán sai một chuyện.

Nàng thẫn thờ một lúc, sau đó lập tức lấy một cái màng bao tử cừu từ trong túi thuốc, đây là thứ y sĩ dùng để lấy máu dự trữ vào những thời khắc quan trọng.

Nàng rưng rưng nước mắt, tiếp máu của Thu Hương vào màng bao tử cừu từng chút, từng chút một.

Chẳng hay sắc trời đã tối từ lúc nào.

Túi máu nặng trĩu phản chiếu tia sáng rõ ràng trong đáy mắt nàng.

Sau khi tiếp đầy một túi nhỏ, nàng vặn chặt, bình tĩnh nhìn chằm chằm túi máu kia, rồi giấu nó vào bụng với sự quyết tâm nhất từ trước đến nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.