Công chúa Bình Khang vừa đóng cửa rời đi, Hoàng đế lập tức xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy dáng người đang dựa vào lưng chàng.
Phó Nhiêu giận đến toàn thân chảy một lớp mồ hôi mỏng, không còn chút sức lực mà đẩy cánh tay ấm áp của chàng ra, mềm như bông trượt vào trong đệm chăn.
Đầu óc như đay rối đan xen, thể diện cả đời này đều bị vất hết ở đây.
Thật vô cùng hận cả hai cha con bọn họ.
Mái tóc đẹp đen nhánh buông loạn phía sau lưng nàng, mồ hôi chảy trên cổ, Hoàng đế muốn duỗi tay chải vuốt giúp nàng nhưng lại không dám.
Biết nàng đang rất giận.
Chàng ngượng ngùng cười khổ vài tiếng, nhỏ giọng an ủi: “Xin lỗi, Nhiêu Nhiêu, là trẫm không tốt…” Cũng không dám nói nhiều, sợ chọc giận nàng, lại nhẹ giọng hỏi: “Xiêm y nàng ở đâu, trẫm lấy giúp nàng.”
Phó Nhiêu đưa lưng về phía chàng, cố gắng đỡ eo muốn đứng dậy: “Ta tự đi…” Giọng điệu lười biếng lạnh tanh, vô cùng mệt mỏi.
Hoàng đế đâu dám để nàng làm, vội vàng ấn nàng xuống: “Để trẫm, nàng nghỉ ngơi đi.”
Phó Nhiêu ôm chăn, nghiêng nghiêng liếc nhìn chàng một cái, mày đẹp mềm mại, rõ ràng đang giận, nhưng vừa mới bị chàng dày vò một phen, đuôi mắt lại hơi ưng ửng hồng, mắt như nước mùa xuân, sinh ra vài phần quyến rũ.
Nàng nửa là tức giận, nửa là bất đắc dĩ, dùng ánh mắt chỉ vào trong phòng.
Hoàng đế dịu dàng nhìn nàng, trong lòng như có gợn sóng, gật đầu, lập tức đứng dậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-lam-hoang-hau-ta-mang-con-cua-hoang-de-bo-tron/3730477/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.