Chu Hành Xuân nhíu mày, chắp tay nói: "Bệ hạ, Phó cô nương đang mang thai."
Bước chân của Hoàng đế khựng lại, sững sờ nhìn Chu Hành Xuân, trong chốc lát chàng không phản ứng kịp.
Chàng vốn chẳng ôm hy vọng gì, hôm nay mời Chu Hành Xuân vào cung chỉ vì lo cho sức khỏe của Phó Nhiêu, không ngờ, đúng là tin vui...
Một niềm sung sướng khôn tả dần dâng lên... Nhưng chưa kịp dâng lên con tim thì lại bị ánh mắt nghiêm trọng của Chu Hành Xuân ngăn lại, lòng chàng chùng xuống, trầm giọng hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Có dấu hiệu sẩy thai."
Tim Hoàng đế giật thót, như rơi vào hầm băng, sự vui sướng ấm áp trong lòng bị dập tắt trong nháy mắt.
Điều chàng sợ nhất không phải là Phó Nhiêu không mang thai, mà là có rồi lại mất đi.
Đứng yên một lát, vị đế vương chinh chiến đánh giết này đã lấm tấm mồ hôi trên trán, chàng lộ vẻ căng thẳng và thận trọng hiếm có.
"Là do bị khiếp sợ à?"
Chu Hành Xuân chầm chậm lắc đầu: "Theo mạch tượng thì hẳn là lòng cô nương có lo lắng, bất an, suy nghĩ quá nhiều, lại thêm cực nhọc mệt mỏi, mạch vừa nổi vừa rít, hôm nay lại chịu khổ nên đương nhiên không ổn lắm."
Vẻ mặt Hoàng đế hơi hoảng hốt, chàng lảo đảo về sau vài bước rồi xoa mày, hai mắt nhắm nghiền.
Lo lắng, tức giận, hối hận, đau lòng, muôn vàn cảm xúc giày xéo tim chàng, khiến chàng chẳng thốt lên lời.
Chắc hẳn Phó Nhiêu đã biết bản thân có thai nên gần đây vắt óc che giấu, tất nhiên sẽ thấy bất an.
Một cô nương chưa lập gia đình, bỗng dưng mang thai, dù làm thế nào cũng sẽ trăn trở, băn khoăn bất lực sẽ dẫn đến suy nghĩ quá nhiều.
Giận thì chắc chắn là giận, nếu nàng cho chàng biết sớm hơn thì sao chàng có thể để nàng bôn ba, cũng sẽ không có họa như hôm nay.
Nhưng giận thì có ích gì? Chàng có thể trách nàng hay mắng nàng đây? Hiện giờ chỉ một ánh mắt nặng nề nhìn lướt qua thôi sẽ khiến nàng càng thêm thấp thỏm, điều này không tốt cho cả nàng và con.
Huống chi, nàng rơi vào tình cảnh khốn cùng này đều là do chàng gây ra.
Sau khi đè mọi buồn phiền không yên ngổn ngang trong lòng xuống, Hoàng đế thở hắt ra, chậm rãi hỏi Chu Hành Xuân:
"Có cách nào để giữ lại đứa bé không?"
Chu Hành Xuân cúi người, đáp: "Thần có thể kê thuốc dưỡng thai giữ được đứa bé, nhưng tâm bệnh của cô nương, sợ là cần bệ hạ chữa trị."
Phó Nhiêu làm gì có tâm bệnh nào, chỉ đơn giản là nàng không muốn nhập cung, không muốn trở thành phi tần của chàng mà thôi.
Trước đây chàng muốn giữ nàng lại là vì ham muốn riêng của bản thân, giờ đây phải lấy đứa bé và sức khỏe của nàng làm trọng, chi bằng tạm thời ổn định nàng trước, để nàng yên tâm dưỡng thai. Đợi chàng xử lý ổn thỏa hậu cung rồi đón nàng làm chính thê, vậy nàng sẽ không từ chối nữa.
Sau khi quyết định chủ ý, Hoàng đế ngẩng đầu lên ra lệnh: "Ngươi hãy giữ kín việc này, đừng để người khác biết. Ngươi lập tức tự mình đi bốc thuốc, nấu thuốc, không mượn tay kẻ khác, đưa đến cho nàng ấy uống."
"Thần tuân chỉ!"
Chu Hành Xuân vội rời khỏi nhĩ phòng, gọi một tiểu hoàng môn cầm theo đèn bão, khoác áo choàng lên, đi về phía Điển Dược phòng của hậu cung trong cơn bão tuyết.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi mù trời, những bông tuyết mảnh nhỏ tựa lông, vừa chạm đất đã lập tức tan ngay, dưới ánh đèn sặc sỡ, trông chúng như những cánh bướm hân hoan.
Hoàng đế đứng bên cửa sở ở nhĩ phòng, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại.
Sau bao cảm xúc quay cuồng trong lòng, điều còn lại, chỉ là niềm vui sướng.
Chàng lại sắp làm phụ thân rồi... Tuy không phải là lần đầu tiên nhưng lần này rất khác, và cũng chẳng dễ dàng gì.
Chàng xoay người, rời khỏi nhĩ phòng, đi dọc theo hành lang chầm chậm sải bước về hướng noãn các, giờ chàng chỉ muốn ngắm nàng một chút, ngắm nhìn cô gái bé nhỏ đang mang thai cốt nhục của mình.
Nàng còn nhỏ, dẫu có thông minh giỏi giang hơn các cô nương cùng tuổi thì trong mắt chàng, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương có chút can đảm, không thể so đo với nàng được, chàng nghĩ như vậy.
Bóng người cao lớn, khoan khoái bước từng bước về phía noãn các. Một dãy đèn lồng ngũ giác treo trên hành lang, gió thổi qua làm lung lay ánh đèn sặc sỡ, khiến gương mặt lạnh lùng của chàng thêm nét dịu dàng.
Chàng đè nén sự bồn chồn, thả lỏng cơ mặt, đi đến cửa, chàng giũ áo choàng, phủi bụi xuống rồi vắt sau lưng. Chàng điều chỉnh tâm trạng lại lần nữa, cố gắng tỏ vẻ dịu dàng và thích hợp, chàng mỉm cười sải bước vào trong.
Đi qua bức bình phòng, ánh mắt trong veo chầm chậm nhìn về phía giường...
Trống trơn!
Người đâu?!
Sắc mặt của Hoàng đế thay đổi, chàng nhìn chung quanh nhưng nào còn bóng dáng của Phó Nhiêu. Chàng xoay người lại, chỉ thấy Tiểu Kim Tử và tỳ nữ kia cuống quýt quay lại, hoảng hốt quỳ sụp xuống.
"Bệ hạ, không hay rồi, Phó cô nương lén chạy mất rồi!"
Hoàng đế thấy mình như sắp hộc máu, ánh mắt chàng sắc bén như dao: "Chạy rồi?"
...
Một khắc trước, sau khi Chu Hành Xuân rời đi, suy nghĩ của Phó Nhiêu linh hoạt hơn. Nếu Chu Hành Xuân bắt được hỉ mạch thì sẽ không ung dung như thế, nếu chưa phát hiện ra thì chắc chắn là bị thuốc của nàng làm nhiễu, cho rằng nàng mệt mỏi thôi. Vậy nên nàng không thể uống liều thuốc lão kê được.
Lúc đó thế nào bệ hạ cũng canh nàng uống thuốc, uống thì không tốt cho đứa nhỏ, mà không uống thì chẳng phải là chưa đánh đã khai ư?!
Bởi thế, nhân lúc Chu Hành Xuân vắng mặt, nàng lấy cớ đi vệ sinh để tránh Tiểu Kim Tử, còn cung nữ kia thì dìu nàng vào tịnh phòng.
Vừa hay để tiện lấy nước nên tịnh phòng này có một lối đi dẫn ra sau điện, nàng âm thầm men theo đó để ra khỏi điện Phụng Thiên.
Vũ Lâm vệ đang trực không hề nhận được chỉ thị cấm Phó Nhiêu xuất cung, nên tất nhiên cũng không cản nàng.
Gió thổi tuyết rơi ào ạt, cũng may là không mạnh lắm.
Nàng đội áo choàng có mũ dày cộm, vội bước xuống thềm ngọc của điện Phụng Thiên. Nàng âm thầm men theo bóng tối, đi qua phía Đông cung Từ Khánh đến dưới cung tường, rồi đi về phía Nam, ra cổng Đông Hoa. Cổng này gần đại nội và khu sở quan, thường xuyên có người ra vào.
Phó Nhiêu cầm thẻ bài mà Hoàng đế cho nàng, một đường suôn sẻ.
Sau khi ra khỏi cổng Đông Hoa, đi về trước một đoạn là phố xá sầm uất, nhộn nhịp. Đây là nơi ở của phần lớn đại quan và quý nhân, đầu ngõ toàn là trà lâu tửu điếm. Thân là Thái y, Phó Nhiêu từng xem bản đồ đánh dấu các hiệu thuốc trong kinh thành ở Thái y viện, nàng rẽ vào con ngõ nhỏ, tìm được một hiệu thuốc.
Nàng nhét một thỏi bạc cho chủ tiệm để nàng tự mình bốc thuốc, sớm muộn gì Hoàng đế cũng sai người tìm được chỗ này, không có phương thuốc thì sẽ không biết nàng bốc thuốc gì.
Phó Nhiêu vội vàng bốc một túi thuốc, nàng nghĩ nếu về nhà sắc thuốc thì sẽ làm phiền mẫu thân nên bảo dược đồng của tiệm thuốc dẫn nàng ra hậu viện, hiệu thuốc nào cũng có chỗ chuyên dụng để sắc thuốc.
Nàng định sắc một ấm trước, uống một chén còn lại mang về để phân tích sau.
Bên phía điện Phụng Thiên, việc Phó Nhiêu mất tích khiến Lãnh Hoài An đang nằm trên giường dưỡng thương cũng phải hì hục di chuyển cơ thể mập mạp của mình đến noãn các.
"Bệ hạ, ngài xem coi có cần phái Vũ Lâm vệ đi tìm không ạ?"
Hoàng đế vịn tay lên khung cửa, sắc mặt khó lòng đoán được. Chàng đứng một lúc lâu, cuối cùng tức đến bật cười, tiếng cười trầm thấp, vừa buồn bực vừa khàn đặc.
Đến cuối cùng, chàng chỉ còn lại sự bất lực.
Đời này, chỉ có một mình Phó Nhiêu có thể hành hạ chàng thế này thôi.
Dẫu sao chàng cũng là đế vương chứng kiến bao phong ba bão táp nên nhanh chóng ổn định cảm xúc, lắc đầu nói: "Không cần sai người đi tìm đâu, nàng ấy có thể đi đâu được, nàng ấy chỉ có mẫu thân và đệ đệ, chỉ có thể về nhà thôi. Tiểu Kim Tử, trẫm không yên tâm để nàng ấy đi một mình, ngươi lấy một chiếc xe ngựa đuổi theo, gặp nàng ấy thì đưa nàng ấy về phủ. Nhớ kỹ, nhất định không được để va chạm..."
Có một câu mà chàng chưa nói ra, chàng sợ nếu sai thị vệ đuổi theo thì sẽ làm nàng sợ, thậm chí xảy ra va chạm. Bây giờ nàng đang mang thai, không thể chịu bất kỳ thương tổn nào dù là nhỏ nhất, chàng không dám sơ suất.
Lãnh Hoài An nghe thấy hai chữ "va chạm" thì chân mày hơi nhíu lại.
Tiểu Kim Tử không nói thêm gì, vội chạy ra ngoài ngay.
Người ta trốn thoát từ tay hắn, Hoàng đế không trảm hắn là may lắm rồi.
Một lúc sau, Tiểu Kim Tử lần theo dấu vết, quả nhiên tìm được tiệm thuốc kia, chỉ là Phó Nhiêu đã rời đi rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiểu Kim Tử làm việc rất chu đáo, hắn hỏi chủ tiệm phương thuốc, chủ tiệm lại chẳng để mắt một gã hầu da mịn thịt mềm nên chỉ đáp qua loa: "Không biết nữa, nàng ấy nhét cho ta một thỏi bạc rồi tự bốc thuốc. Giữa trời tuyết lớn thế này, ai rảnh mà quan tâm nàng ấy..."
Tiểu Kim Tử thấy chủ tiệm khinh ra mặt bèn lặng lẽ lấy một thỏi bạc hai mươi lượng trong túi ra, ném lên quầy, lạnh nhạt nói: "Hãy kể lại chi tiết những gì nàng ấy đã nói và làm."
Sau khi nghe dược đồng kể chi tiết, biết Phó Nhiêu uống một chén thuốc rồi mới đi, Tiểu Kim Tử bèn sai người lấy chén thuốc kia ra: "Ngươi tới đúng lúc đó, trễ thêm xíu nữa là ta rửa rồi..." Dược đồng vui vẻ đưa chén thuốc cho Tiểu Kim Tử.
Tiểu Kim Tử nghĩ ngợi một lúc rồi đưa cho tiểu hoàng môn: "Ngươi cầm chén thuốc này đưa về cho chủ tử, còn ta sẽ đi theo Phó cô nương."
Tiểu hoàng môn cầm chén thuốc, chạy thẳng về phía điện Phụng Thiên trong cơn gió tuyết.
Khi chén thuốc đến tay Hoàng đế, Chu Hành Xuân đang sục sôi khí thế cầm một chén thuốc bước vào cửa noãn các. Nhìn thấy Hoàng đế đứng ở ngưỡng cửa với sắc mặt nghiêm trọng, tay cầm một chén sứ tầm thường thì lão ngơ ngác: "Bệ hạ?"
Sắc mặt Hoàng đế rất khó coi, thậm chí còn đè nén chút lo lắng và cả lửa giận nữa. Chàng đưa chén thuốc qua, đanh giọng nói: "Ngửi thử xem nàng ấy uống thuốc gì?"
Chu Hành Xuân liếc nhìn vào trong nhưng chẳng thấy bóng dáng của Phó Nhiêu, nhìn lại cảnh tượng này lão cũng giật nảy mình. Lão vội đưa chén thuốc của mình cho Lãnh Hoài An rồi nhận lấy chén của Hoàng đế, lão cụp mắt ngửi thử, sau đó nếm thử cặn thuốc còn sót lại trong chén: "Bệ hạ, đây là thuốc dưỡng thai."
Hoàng đế nghe thế thì thở phào một hơi như trút được gánh nặng, chàng vịn khung cửa rồi bật cười.
Nụ cười này là vì chàng đã nhấc được tảng đá đang đè nặng trong lòng lên rồi.
Lúc mới nhận được chén này, chàng lo lắng Phó Nhiêu uống thuốc phá thai, khi ấy chàng không biết nên xử lý cô nương này thế nào.
Giờ đây khi biết là thuốc dưỡng thai thì chàng lộ rõ vẻ hài lòng vui vẻ.
Phó Nhiêu muốn giữ lại đứa trẻ, điều này khiến chàng vui hơn mọi thứ.
Từ sắc mặt của Hoàng đế, Chu Hành Xuân cũng đoán được nỗi lo của đế vương.
"Bệ hạ, giờ ngài định làm gì? Ngài có muốn lão phu đi khuyên cô nương quay về không?"
Hoàng đế khẽ cười xùy một tiếng, chàng ngước mắt nhìn lồng đèn ngũ giác lưu ly sặc sỡ, mặt đèn được trang trí đủ loại hoa, ánh đèn dao động như ánh trăng tỏa ánh sáng lung linh, phản chiếu cả bầu trời sao trong mắt chàng.
"Nàng ấy gạt trẫm lâu vậy nhưng chưa từng muốn bỏ con, có thể thấy nàng ấy muốn giữ lại đứa trẻ. Nếu đã muốn giữ lại mà không nói cho trẫm thì chứng tỏ điều gì?! Chứng tỏ rằng nàng ấy đã tính toán cả rồi."
"Tạm thời trẫm không làm phiền nàng ấy, để xem một mình nàng ấy có thể làm ra những việc động trời nào."
"Với tính cách của cô nương ấy, gặp cứng thì sẽ cứng, nếu bây giờ trẫm bắt nàng ấy về thì e là nàng ấy sẽ giằng co, cho rằng trẫm muốn trói buộc nàng ấy, không chịu buông tay, sẽ chỉ một lòng một dạ muốn chạy ra ngoài. Nếu như để nàng nếm thử mùi thất bại, dùng hết mọi cách mà không còn đường đi, hiểu được thiên hạ này là thiên hạ của trẫm, nàng ấy không thoát khỏi lòng bàn tay của trẫm thì tất nhiên sẽ ngoan ngoãn về bên trẫm."
"Trẫm muốn cho nàng ấy biết, ở bên trẫm, nàng ấy sẽ là "biển rộng mặc cá bơi, trời cao tùy chim lượn"."
Ánh mắt Hoàng đế vô cùng rộng lượng, bình thản ung dung, dồi dào khí thế.
Chu Hành Xuân nghe thế thì ánh mắt lộ vẻ hiểu ra được mấy phần, lão bỗng cảm thấy vừa khâm phục vừa tin phục.
Quả là đế vương nắm giữ đất trời, nhìn xa trông rộng, thấu hiểu lòng người.
Phó Nhiêu gặp chàng thì không có nơi để ẩn trốn. Ban đầu lão lo Phó Nhiêu sẽ mất đi bản tính và phí hoài năng lực, nhưng giờ thấy vậy thì mới biết, e là Hoàng đế sẽ không cản nàng hành nghề y. Gặp vị đế vương như thế là may mắn của Phó Nhiêu.
Chu Hành Xuân mỉm cười, chắp tay nói: "Tấm lòng của bệ hạ bao la như biển, thần xin cúi đầu kính phục."
Hoàng đế xua tay: "Ngươi về nghỉ ngơi đi, trở lại Thái Y viện nhớ âm thầm chăm sóc nàng."
"Thần tuân chỉ!"
Hoàng đế không thể bớt lo lắng như thế được, chàng sai hai gã Hắc Long vệ canh trước Phó phủ, không rời khắc nào để ngầm bảo vệ an toàn cho Phó Nhiêu.
Chàng lại gọi Tôn Chiêu: "Ngươi tìm một cung nữ thích hợp từ Chưởng giáo ti, tìm cách đưa vào Phó gia để chăm sóc nàng ấy. Tiểu nha đầu bên cạnh nàng ấy quá hấp tấp, trẫm không yên tâm.”
Tôn Chiêu nhận lệnh.
Sau khi sắp xếp việc của Phó Nhiêu xong, quân lính vào cung trong đêm, báo cáo tình hình quân đội khẩn cấp từ tám trăm dặm. Thì ra gần đây Bắc Yến gặp tai họa về băng, rất nhiều dê bò bị đông chết. Dân du mục trong khu vực gặp khó khăn trong việc chăn nuôi, thế nên triền đình Bắc Yến phát động chiến tranh xuống phía Nam, bây giờ đã có một vài đạo quân xâm nhập biên giới.
Hoàng đế triệu tập đại thần văn võ trong đêm để bàn bạc chuyện quân sự.
Phó Nhiêu uống hết thuốc ở tiệm thuốc thì lại đưa cho chủ tiệm ít bạc, mượn một chiếc xe ngựa của tiệm thuốc để về phủ.
Tiểu Kim Tử vẫn luôn âm thầm hộ tống nàng về phủ rồi mới quay về hoàng cung.
Phó Nhiêu cũng không biết chuyện đứa trẻ đã bại lộ, nàng an toàn quay về Phó gia, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, triệu chứng nôn đã giảm bớt khá nhiều, nàng gọi Đào Nhi đến rửa mặt cho mình, định đến chính viện thỉnh an Trịnh thị.
Tối qua tuyết mịn rơi suốt đêm, đến sớm nay thì tuyết đã ngừng rơi.
Trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, tụ lại như sương, trông rất đẹp mắt.
Hôm nay Phó Nhiêu không muốn đến Thái Y viện, nàng sai người hầu trong phủ xin nghỉ phép, dự định nghỉ ngơi một ngày.
Hiện tại nàng đang ở trong một viện rất nhỏ, tên là tiểu trúc Thính Hương, trước cửa có nước chảy, sân sau có rừng trúc. Vào đông, cành trúc khô héo, tất nhiên là không có cảnh sắc gì, chỉ có hai cây mai già, chút sắc xanh phá lạnh bung ra.
Đi dọc theo hành lang ra phòng ngoài sẽ đến hành lang của chính viện ngay.
Không ngờ khi vừa bước vào chính viện, nàng lại thấy mười mấy cái sọt lớn bé bày giữa sân, hình như là đựng mấy loại rau dưa, trái cây và nấm.
Đào Nhi đỡ Phó Nhiêu đến cửa, rồi chống hông hỏi mấy gã hầu đang bận rộn.
"Đang làm gì vậy?"
Người đứng đầu là vị quản sự khoảng 30 tuổi, Phó Nhiêu từng gặp người này. Đó là trang đầu (*) đất phong của nàng, điền trang trên đỉnh núi mà Hoàng đế thưởng cho nàng ở gần kinh thành, nàng luôn muốn đi xem thử nhưng chưa có thời gian, bây giờ mang thai lại càng không thể đi được.
(*) Trang đầu: là người quản lý điền trang thay cho chủ.
Vị trang đầu này họ Thi, từng đưa sổ sách và bản đồ của điền trang cho nàng xem, là một người tử tế và cẩn thận.
Thi trang đầu mặc áo bông vải đay, vóc người cao ráo, mắt híp, trông tràn trề sức sống. Vừa thấy Phó Nhiêu, y lập tức cung kính hành lễ, đứng ngoài hiên nhẹ nhàng đáp: "Huyện chúa, chẳng phải sắp cuối năm rồi sao ạ? Trước khi tuyết rơi kín núi, chúng tiểu nhân phải lên núi kiếm vài món ăn dân dã, đúng lúc mấy tháng nay chưa đến thăm hỏi nên tiểu nhân đến cùng sổ sách luôn. Trong đây có một cặp bồ câu con, gà rừng bảy màu, năm con thỏ hoang, một đôi chim ngói, có cả vài con hươu bào, một sọt lươn, cá lóc đồng, đều là đồ tốt để tẩm bổ ..."
"Hiện giờ đã vào đông, trên núi không có nhiều nấm dại, đợi đến đầu xuân có nấm ngon, tiểu nhân sẽ đưa tới cho ngài."
Thi trang đầu cười ha hả, đọc một loạt tên rồi nói: "À, còn có kha khá quả dại đúng mùa nữa, tiểu nhân không biết ngài có thích ăn không nên tặng ngài mỗi loại một ít..."
Phó Nhiêu cầm lò sưởi tay, nhìn ra ngoài thì thấy bên ngoài có nhiều lồng nhốt vật sống, có thể thấy Thi trang đầu đã kéo mười mấy xe lớn bé vào thành.
"Vất vả cho ngươi di chuyển cả đêm rồi, mau vào sảnh phụ uống trà đi."
Thi trang đầu khom người đáp: "Không vội không vội ạ, Huyện chúa cứ nghỉ ngơi đi. Tiểu nhân phải đưa mấy thứ này xuống hậu viện trước, sau đó giúp người trong phủ xử lý rồi sẽ ra thảo luận với ngài."
Mặt Đào Nhi sáng rỡ: "Tốt quá rồi, phủ của bọn ta không có nhiều người lắm. Mấy món dân dã ngươi đưa tới thì tuyệt thật đó, chỉ e là bọn ta không biết làm..."
Đào Nhi chưa kịp dứt lời thì Thi trang đầu lại nói tiếp: "Ôi chao, xem trí nhớ của tiểu nhân này, thưa Huyện chúa..." Y lập tức khom người: "Có chuyện này mà tiểu nhân quên mất, lần vào kinh này còn một việc nữa phải phiền đến ngài."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Có gì đâu mà phiền, cứ nói đi." Phó Nhiêu thể hiện sự dịu dàng trên nét mặt, mới sáng sớm mà đã tặng nhiều quà cáp như thế, chứng tỏ Thi trang đầu cực kỳ trung thành, tất nhiên nàng cũng muốn báo đáp y.
Thi trang đầu tỏ vẻ ngại ngùng: "Là thế này ạ, thôn của chúng ta có một cặp huynh muội. Người ca ca chẳng có tài cán gì ngoài việc nấu nướng rất giỏi, mấy món dân dã này người trong kinh chắc không thể xử lý được, nhưng vào tay hắn thì chẳng kém ngự trù trong cung đâu. Giờ hắn đã có tuổi, cũng muốn tìm việc để trang trải cuộc sống, tiểu nhân mới nghĩ không biết trong phủ còn thiếu người không, có thể giữ hắn lại không ạ?"
Đào Nhi nghe thế thì rạng rỡ hẳn, vội vàng quay lại nhìn Phó Nhiêu với ánh mắt chờ mong.
Phó Nhiêu bật cười: "Ngươi gọi hắn vào cho ta xem thử."
Lát sau, Phó Nhiêu vào nhà chính, nàng vào phòng thăm Trịnh thị trước. Hóa ra Thi trang đầu đã thỉnh an Trịnh thị từ sớm, bây giờ sổ sách đang nằm trong tay Trịnh thị: "Đó là một người phúc hậu, chúng ta cũng không thể để người ta thiệt thòi được. Nếu đã có người đưa vào phủ làm việc thì càng nên nhận."
Sau đó hai mẹ con ra ngoài gặp hai huynh muội kia.
Ca ca tên là Thu Nhĩ, muội muội là Thu Hương.
Thi Nhĩ cường tráng và năng động, Thu Hương thì xinh xắn, trông rất chững chạc và cẩn thận.
Phó Nhiêu giữ họ lại.
Sau một ngày quan sát, nàng nhận ra mình vừa nhặt được báu vật.
Thu Nhĩ không chỉ có tài nấu nướng giỏi mà chẻ củi, gánh nước cũng không thành vấn đề, lại còn có chút nền tảng võ thuật, giữ lại coi nhà bảo vệ viện cũng được. Thu Hương thì ăn nói nhỏ nhẹ, một ngày chẳng nói được mấy câu nhưng lại dọn dẹp nhà cửa cho Phó Nhiêu một cách sạch sẽ và chu đáo.
Phó Nhiêu làm sao hiểu được, hai huynh muội này đều là do Hoàng đế phái đến. Một người từng là mật thám trong đại nội, từng làm gián điệp thu thập thông tin cho Hoàng đế từ khắp phố phường, biết đủ loại ngành nghề, từng lập công lao hiển hách trên con đường đoạt quyền của Hoàng đế.
Còn Thu Hương là một nữ quan trẻ tuổi trong Chưởng giáo ti, hầu hạ chủ tử chỉ là chuyện nhỏ.
Thu Hương kiệm lời, cần cù lại thật thà, dùng tốt hơn nhiều so với Đào Nhi bất cẩn lắm lời, Phó Nhiêu dự định sau này ra ngoài sẽ dẫn nàng ấy theo.
Đợi Phó Khôn đi học về, cả nhà tưng bừng thưởng thức các món ăn dân dã, vô cùng vui vẻ.
Nghỉ ngơi một ngày, lại ngầm uống thuốc dưỡng thai, sang ngày thứ ba thì sắc mặt của Phó Nhiêu cũng hồng hào hơn.
Nàng bèn quay về Thái Y viện, vì đang mang thai, có nhiều việc nàng không dám làm nên đã dẫn Thu Hương theo, vì thế mà Đào Nhi làm ầm làm ĩ một hồi. Trước kia Thái Y viện cũng cho Phó Nhiêu mang theo một tỳ nữ, mà thật sự là Đào Nhi nói nhiều, thứ hai nữa là trong nhà còn thiếu hạ nhân. Giờ đây có thêm một người nữa, Phó Nhiêu cũng không muốn làm khổ bản thân mình.
"Nha đầu ngốc, em không biết gì hết, Thu Hương mới đến nên ta muốn thử em ấy một lần. Em là tâm phúc của ta, sức khỏe của phu nhân không tốt, mọi chuyện trong nhà phải có em trông coi thì ta mới yên tâm."
Đào Nhi nghe thế thì nghĩ mình đang đảm nhận trọng trách bèn vỗ ngực bảo đảm: "Cô nương cứ yên tâm đi đi, chuyện trong nhà giao hết cho nô tỳ!" Sau đó nàng ấy vênh mặt, hất cằm dặn dò Thu Hương mấy câu rồi đỡ Phó Nhiêu lên xe ngựa.
Khi đến Thái Y viện, việc đầu tiên mà Phó Nhiêu làm là tìm Hạ Du.
"Hạ Thái y, ta có một yêu cầu hơi quá đáng."
Hạ Du thấy Phó Nhiêu vẫn còn nguyên vẹn thì phấn khích suýt khóc, trái tim treo lơ lửng mấy ngày nay cũng yên ổn: "Ngươi nói đi."
"Từ chỗ Chu Thái y, ta biết mỗi năm Thái Y viện đều phái Thái y đi tuần tra các châu, quận. Ngài xem xét thử xem lần sau sắp xếp cho ta đi được không?"
Nghe thế, đầu tiên là Hạ Du ngạc nhiên, bỗng nhớ tới tai họa hôm trước của Phó Nhiêu thì cũng hiểu được. Ông trầm ngâm một hồi rồi bảo: "Giờ sắp cuối năm rồi, lần kế tiếp phái người đi cũng phải sau đầu xuân. Cũng được, lần này ngươi thoát khỏi miệng hùm, ta cũng toát mồ hôi thay ngươi. Chi bằng ngươi đi tuần tra bên ngoài hai năm đi rồi về kinh, đợi sóng gió trong cung qua đi thì cũng thích hợp hơn."
Phó Nhiêu nghĩ thầm, chỉ hai tháng nữa là đến đầu xuân, hiện giờ nàng đã mang thai một tháng, chờ hai tháng nữa là vừa tròn ba tháng. Ba tháng này nàng sẽ ổn định thai kỳ, đợi đến đầu xuân sẽ rời kinh, thời gian vừa đẹp.
Ba tháng đầu thai vẫn chưa lộ rõ, đủ để nàng che được. Nàng cũng cần một khoảng thời gian để lo liệu mọi việc trong nhà.
"Vậy làm phiền ngài rồi, mong ngài nhớ kỹ việc này." Phó Nhiêu tha thiết nói.
Hạ Du gật đầu rồi tiếp lời: "Theo ta thì thế này, trong cung ngoài bệ hạ và đại điện hạ ra thì lúc mấy phi tần khác cần xem bệnh sẽ không gọi ngươi. Nếu ai hỏi thì ta sẽ bảo là đã làm mất thẻ bài của người rồi, ngươi rảnh rỗi thì dẫn mấy đồ đệ đi sắc thuốc, hoặc là soạn dược điển đi, mấy chuyện khác ngươi ít can thiệp lại đi."
Phó Nhiêu nghe vậy thì đôi mắt ầng ậng nước, quỳ xuống nói: "Hạ Thái y, cảm ơn ngài đã giúp đỡ."
Hạ Du cười khổ, xua tay: "Cảm ơn gì chứ, đều là tai họa mà ta đem đến cho người. À, đúng rồi, mấy ngày nữa là Linh Nhi xuất giá, ngươi cũng xem như là bà mối giữa con bé và Thế tử, nhất định phải có mặt đó."
"Tất nhiên rồi."
Nửa canh giờ sau, Chu Hành Xuân mệt mỏi bước vào nha môn, Phó Nhiêu thấy vậy thì vội vàng qua đón, nàng định xách hòm thuốc cho lão như thường lệ thì Chu Hành Xuân lại khéo léo tránh đi. Phó Nhiêu theo lão vào phòng làm việc, nàng khép hờ cửa rồi lí nhí nhận lỗi: "Chu Thái y, đêm đó ta có việc nên phải về ngay, không thể đợi được đơn thuốc của ngài. Hay là ngài đưa đơn thuốc cho ta đi, ta tự mình đi bốc thuốc, cũng giống nhau cả thôi mà." Phó Nhiêu cẩn thận quan sát sắc mặt của Chu Hành Xuân.
Chu Hành Xuân là ai chứ, sao để Phó Nhiêu nhìn ra manh mối được, lão vờ trừng mắt tức giận nhìn nàng, rồi quan tâm hỏi han: "Mạch tượng của ngươi hôm đó không ổn định, bệ hạ nổi giận, tiểu cô nương nhà ngươi, có thể chọc bệ hạ giận đến mức đó. Trước mắt bệ hạ đang bận việc quân vụ Tây Bắc, chưa có thời gian xử lý ngươi, chỉ lệnh phòng bếp cho ngươi suất đặc biệt riêng. Ngày nào cũng có thực đơn và phải đưa cho lão phu xem xét, buổi sáng cho ngươi thêm chén canh sâm, buổi tối thì thêm tổ yến..."
Phó Nhiêu nghe thế thì xấu hổ vô cùng, nàng giấu giếm việc có thai, còn chàng lại khoan dung như thế. Lòng nàng bỗng dưng thành chảo dầu sôi, ngơ ngác rời khỏi phòng làm việc.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Chu Hành Xuân mỉm cười.
Đến giờ cơm trưa, tiểu hoàng môn thường đưa đồ ăn cho Phó Nhiêu quả nhiên đưa đến phòng làm việc của nàng một hộp đồ ăn lớn. Mở hộp đồ ăn ba tầng ra, có tổng cộng mười lăm món ăn, tuy khẩu phần không nhiều nhưng màu sắc và hương vị đều đủ đầy.
Tôm nõn tươi rói, canh thịt viên rau chân vịt, trứng phù dung, canh tam tiên, món đông xắt lát mỏng (*) vân vân.
(*) Món này bắt chước từ thời nhà Tống, trong như thủy tinh được cắt thành lát mỏng.
Phó Nhiêu ăn no căng bụng, nói chung là được lợi thì phải tử tế, nàng vừa xoa bụng vừa chột dạ.
Buổi chiều thì đến lượt nàng trực, nàng ngồi trực ở sảnh chính Thái Y viện. Thai phụ mê ngủ nên một lát sau là nàng gật gà gật gù.
Chu Hành Xuân chầm chậm đi tới sau lưng nàng, âm thầm điểm huyệt ngủ của nàng, sau đó đặt cổ tay nàng lên bàn để bắt mạch.
Vừa ấn vào đã cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ, lão không khỏi kinh ngạc.
Mạch tượng này vô cùng ổn định, dấu hiệu sinh non đã mất, nghỉ ngơi một ngày mà đã khỏe vậy rồi ư?
Tuy nghi ngờ nhưng nói chung Chu Hành Xuân cũng yên tâm. Buổi chiều, lúc kiểm tra mạch của Đại Hoàng tử như thường lệ, lão tiện thể truyền tin đến điện Phụng Thiên. Hoàng đế phấn khởi ra mặt, việc sắp xếp tự nhiên thế này đúng là có lợi cho việc dưỡng thai của Phó Nhiêu.
Ba ngày liên tiếp, Phó Nhiêu ăn ngon ngủ ngon, cũng không thường xuyên bị nôn nghén.
Hoàng đế chưa từng tìm nàng nên gánh nặng trong lòng nàng cũng vơi đi đáng kể, cho là mình đã giấu giếm thành công.
Nàng không biết là Hoàng đế bận rộn suốt năm ngày, bố trí quân vụ ở Tây Bắc một cách thích hợp. Về đêm, chàng nhìn lên ngàn sao trên nền trời đen tối với nụ cười mỉm: "Người đâu, mau chuẩn bị ngựa, trẫm muốn xuất cung."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]