Không biết từ bao giờ, từng tầng mây dần xuất hiện phía chân trời, mặt trời ban trưa bị áng mây gột rửa trông như vầng trăng, sáng ngời treo cao trên trời biếc, những mũi đao gió ngày càng lạnh. Phó Nhiêu không chịu nổi thời tiết này, nàng khẽ ho mấy tiếng.
Hoàng đế nhíu mày, cụp mắt nhìn nàng rồi lấy long bào bọc kín nàng. Chàng sải bước oai hùng, men theo đường hẻm để hồi cung.
Từ xa nhìn lại thì chỉ thấy chàng ôm một cuộn tơ lụa trong lòng.
Ánh nhìn yếu ớt của Phó Nhiêu xuyên qua vai chàng, dừng lại ở phương xa. Ngói vàng tường đỏ, mái hiên cong cong, dưới ánh mặt trời thưa thớt dần dần cách xa nàng.
Nàng tựa đầu lên vai Hoàng đế, nhắm nghiền hai mắt.
Hoàng đế bế Phó Nhiêu về noãn các ở điện Phụng Thiên, người chàng đẫm mồ hôi thấm hết vào y phục, người nóng hầm hập nhưng chàng chẳng màng đến việc thay y phục mà sai tiểu cung nữ lần trước đã hầu hạ cho Phó Nhiêu vào lau người cho nàng, còn chàng thì nhanh chóng rời khỏi noãn các, đi vào thư phòng ở trắc điện của điện Phụng Thiên.
Bấy giờ, Hạ Du và Đường Húc đang quỳ trong chính điện, thấy Hoàng đế đến, hai người họ dập đầu như giã tỏi:
"Thưa bệ hạ, chúng thần có tội!"
Hai người họ bị Vũ Lâm vệ đưa đến điện Phụng Thiên, thế nên không biết tình hình ở cung Phỉ Thúy thế nào.
Hoàng đế nhìn hai người với vẻ mặt bình thản, chàng chỉ ngồi trên ghế bành, lạnh lùng ra lệnh: "Thành thật kể lại toàn bộ sự việc hôm nay đi."
Hạ Du lập tức kể tường tận từ việc Thanh Cần đến Thái Y viện đến tình hình trước khi nàng bị đưa đi.
Hoàng đế nghe thấy Hoàng hậu có liên quan trong chuyện này thì chau mày, giọng trầm xuống: "Hoàng hậu đột nhiên nhúng tay vào, gọi Phó Nhiêu vào hậu cung à?"
Hạ Du không rõ nguyên nhân, chỉ ngơ ngác gật đầu: "Vâng..."
Sắc mặt của Hoàng đế cực kỳ khó coi.
Chàng suy tư một hồi rồi bảo: "Được rồi, trẫm biết rồi. Hai ngươi phải giữ kín chuyện hôm nay, nếu lộ ra nửa chữ, trẫm sẽ lấy mạng các ngươi!"
"Chúng thần tuân chỉ!"
Hạ Du không thấy Phó Nhiêu nên rất lo lắng: "Thưa bệ hạ, Phó cô nương..."
Ông đang định hỏi lại thì bị Đường Húc kéo áo, ông vội im bặt.
Hoàng đế nhìn chằm chằm ông một lúc lâu, chàng cảm thấy hơi bất đắc dĩ: "Trẫm đã sai người thu xếp ổn thỏa cho nàng ấy rồi, ngươi yên tâm mà về Thái Y viện làm việc đi."
"Vâng." Hai người rời khỏi điện Phụng Thiên mà lòng ngổn ngang bao suy tư.
Khi bước xuống thềm ngọc trước điện Phụng Thiên, Hạ Du vẫn còn bất mãn với Đường Húc: "Ban nãy ngươi kéo áo ta làm gì?"
Đường Húc vội lau mồ hôi trên trán, nhíu mày thở dài: "Ngươi đó, cái tính cố chấp vẫn chẳng thay đổi gì. Ngươi phải học theo Chu Thái y đó, bớt lo chuyện bao đồng đi, im lặng làm việc của mình mới là đúng đắn. Bệ hạ là người tài đức sáng suốt nên mới không trị tội ngươi, nếu không thì chuyện ngươi nhắc đến Tam Hoàng tử ở cung Phỉ Thúy hôm nay cũng đủ để bệ hạ xử lý ngươi rồi!"
Hạ Du không dám gật đầu bừa, ông bực bội nói: "Ta cũng đâu muốn can dự vào, nhưng ta có thể trơ mắt nhìn Phó Nhiêu gặp chuyện à?! Vì ta mà nàng ấy phải vào Thái Y viện, ta nhất định phải bảo vệ nàng ấy. Còn ngươi nữa, nếu không phải hôm nay ngươi lắm miệng thì ta sẽ không để nàng ấy đi rồi. Bây giờ chắc chắn là nàng ấy bị Thục Phi đánh trượng, sống chết chưa rõ. Mà biết đâu đó, vì thanh danh của Tam Hoàng tử, bệ hạ mới giấu chuyện này..."
Đường Húc nghe thấy ông dám đặt điều bệ hạ thì tức đến giậm chân: "Sao ngươi chẳng thèm nghe vậy. Rõ ràng là hôm nay Thục Phi nhắm vào Phó Nhiêu, ngươi tưởng rằng ngươi không để nàng ấy đi là nàng ấy thoát được hả?! Tránh được mùng một không tránh được mười lăm đâu."
Hạ Du thấy không thể nói lý được với Đường Húc nên phất tay áo rời đi.
Đường Húc tức đến độ đau đầu, nhưng chỉ đành xách hòm thuốc đuổi theo ông.
Hoàng đế tra hỏi hai người Hạ Du xong thì định đến thăm Phó Nhiêu, nhưng lại gặp một thái giám nhị phẩm mặc áo tím, có cả Đô chỉ huy sứ của Vũ Lâm vệ Trần Chương bước tới.
Cấm quân trong kinh có sáu vệ, trong đó người có cấp bậc cao nhất là Trần Chương. Trần Chương là cháu ruột của mẹ đẻ Hoàng đế, đã phục vụ Hoàng đế suốt nhiều năm qua và cũng là cánh tay tâm phúc của Hoàng đế.
Hai người đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Trần Chương cất lời trước: "Bẩm bệ hạ, thần đã phong tỏa cung Phỉ Thúy và đặt giới nghiêm trong cung, không cho bất cứ ai tiết lộ chuyện này. Một khắc trước, Công chúa Bình Khang vào cung thăm Thục... Lý Tần nương nương, nhưng thần đã khuyên quay về. Thần cả gan xin chỉ thị của bệ hạ, nếu ngoại thần đến hỏi thì thần nên trả lời thế nào ạ?"
Hoàng đế đặt tay lên hông, nhắm mắt suy ngẫm, lửa giận trong lòng mãi chẳng tắt được, chàng trầm tư một lúc rồi đáp: "Lý Tần bệnh nặng, không thể thăm hỏi. Hầu trẫm bất kính nên bị giáng phong hào."
Trần Chương nghe vậy lập tức hiểu ngay, đây là Hoàng đế vì Tam Hoàng tử mà bảo vệ mặt mũi của Lý Thục phi, cũng là giữ thể diện Hoàng đế của mình.
"Thần tuân chỉ." Y đứng dậy lui sang một bên.
Hoàng đế dời mắt sang thái giám áo tím, một Đề đốc khác của Tư lễ giám - Tôn Chiêu.
Trông Tôn Chiêu khôi ngô tuấn tú vậy nhưng võ thuật cực cao, nắm giữ hình danh (*) của nội đình, lúc cần thiết y có thể ra ngoài giám sát quân đội. Y và Lãnh Hoài An một văn một võ đứng đầu nội đình Đại Tấn, người ngoài cung ai cũng kính cẩn gọi hai người họ một tiếng "tiểu nội tướng".
(*) Hình danh (刑名): luật pháp (thời cổ đại).
Việc hôm nay sẽ do y xử lý.
"Bẩm bệ hạ, tất cả những người liên quan đến việc ở cung Phỉ Thúy sẽ bị đánh chết, người không biết gì thì thần sẽ giam giữ riêng, một thời gian sau bão táp qua đi thì sẽ sung đến Dịch đình làm nô. Thần đã thẩm vấn Thanh Cần, cung nữ thân tín của Lý Tần, ả ta khai hôm qua nghe thấy cung nữ xì xào bàn tán ở Ngự hoa viên, thần đã điều tra ngay, bắt hai cung nữ có liên quan đến hai vị nữ quan của Thượng Cung cục và một cung nữ trong cung Hoàng hậu. Chỉ là ba người này rất kín miệng, chỉ nói đó là việc của mình. Thần đã dùng hình, bây giờ đang thoi thóp nhưng vẫn không cạy miệng được gì."
Hoàng đế xùy một tiếng, không những không giận mà còn cười.
Qua lời của Hạ Du ban nãy, chàng biết Phó Nhiêu vào cung là vì Hoàng hậu, Tôn Chiêu lại điều tra được chuyện này có liên quan đến Hoàng hậu, Hoàng đế gần như đã xác nhận ván cờ này là do Hoàng hậu âm thầm tính kế.
Thật sự là lòng dạ thâm trầm, cực kỳ ác độc.
Chẳng khác gì Hoàng Thái hậu mưu mô năm đó.
Tốt lắm.
"Nếu đã liên quan đến trong cung của Hoàng hậu, cho dù không phải là nàng ta làm thì nàng ta cũng phải chịu tội quản lý không nghiêm. Nàng ta cho là trẫm dễ lừa gạt à, Tôn Chiêu, ngươi truyền chỉ, lấy lại ấn tỷ của Hoàng hậu, để nàng ta suy ngẫm về hành động của mình."
Tôn Chiêu lập tức chắp tay: "Thần tuân chỉ!"
Lúc ấy, ở cung Khôn Ninh, Hoàng hậu đang hả hê khi người khác gặp họa, nàng ta nói đây là ngày khuây khỏa nhất trong suốt mười năm qua. Không ngờ một lát sau, Tôn Chiêu đến chém mấy cánh tay đắc lực khiến nàng ta tức đến nôn ra máu, sau đó còn thay Hoàng đế lấy lại ấn tỷ. Bấy giờ nàng ta mới biết ngọn lửa đã lan tới mình và càng chắc chắn rằng Hoàng đế thật lòng với Phó Nhiêu, nhưng chuyện này để tính sau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tôn Chiêu lén liếc nhìn sắc mặt phát xanh của Hoàng đế, y khẽ hỏi: "Thần xin to gan hỏi, nên thu xếp cho Tam Hoàng tử điện hạ thế nào ạ?"
Hoàng đế đã sớm tính toán chuyện này, chàng bình thản đáp: "Hết năm nay là Lăng Nhi năm tuổi rồi, không thể trưởng thành trong tay phụ nữ nữa, lập tức đưa thằng bé đến điện Long An, sống và học tập cùng Đại Hoàng tử. Ngoài ra, chọn một cung nữ xuất thân trong sạch từ Thượng Cung cục để hầu hạ thằng bé. Về phần nội thị, ngươi chọn bốn người, phải để ta xem xét từng người một."
"Thần tuân chỉ!"
Điện Long An kế bên cung Phúc An của Đại Hoàng tử, Hoàng đế định để hai huynh đệ sớm tối bên nhau. Theo quy định của Đại Tấn, Hoàng tử tròn ba tuổi phải tập viết và đi học, lên năm tuổi thì chính thức sắp xếp Thị độc (*) của viện Hàn Lâm giảng dạy. Trước đây Tam Hoàng tử còn nhỏ, ngày nào cũng đến điện của Đại Hoàng tử để tập viết, bây giờ Thục Phi làm loạn thế này thì cần phải cho học sớm.
(*) Thị độc (侍读): Chức quan trong viện Hàn Lâm, giữ việc đọc sách cho vua.
"Về phần Lý Tần, chọn một cung nữ và một ma ma dạy dỗ từ Chưởng giáo ty cho nàng ta, một là để hầu hạ, hai là để khuyên can dạy dỗ. Sau khi giam lỏng cung Phỉ Thúy thì không cho ai ra vào, tất cả đồ đạc đều phải lấy qua tay ngươi, không cho phép nàng ta liên lạc với bên ngoài."
"Vâng."
Hoàng đế mệt mỏi xua tay: "Mau đi đi, thu xếp ổn thỏa chuyện của Tam Hoàng tử."
"Thần xin nhận lệnh." Tôn Chiêu và Trần Chương lui ra.
Hoàng đế truyền Lưu Đồng vào.
Chàng dựa người vào ghế bành, mắt sáng như đuốc, đôi mày sắc bén.
Lát sau, Lưu Đồng trong bộ trang phục Phi Ngư đỏ thắm bước vào, quỳ một chân rồi nói: "Thần thỉnh an bệ hạ."
Hoàng đế ngước mắt nhìn hắn: "Trước đây ngươi nói Thái Hoàng Thái jậu sai người đến Giang Nam, tình hình thế nào rồi?"
Lưu Đồng ngẩng lên nhìn chàng, thưa: "Bẩm bệ hạ, hai gã nội thị mà Thái Hoàng Thái hậu sai đi đã đến huyện Dư Hàng ở Giang Nam. Hóa ra người bọn họ muốn tìm là một bà lão khoảng 50 tuổi, thần nghĩ đó là người liên quan đến vụ án của Trân Phi nương nương mười năm trước. Chỉ tiếc là bà lão này tuổi già sức yếu, ho khan không ngừng nên mấy lần vào kinh đều bị bệnh trì hoãn..."
"Người của thần mượn danh nghĩa của Thái Hoàng Thái hậu, bí mật lấy được một phần khẩu cung, hiện tại khẩu cung đang trên đường..."
Nói đến đây, Lưu Đồng lộ vẻ ngượng ngùng: "Nhưng mà thưa bệ hạ, e là phần khẩu cung này không đủ để lung lay Hoàng hậu một nước..."
Xử lý một cung phi, chỉ cần một thánh chỉ là được.
Muốn phế Hậu, thì phải thông qua Nội các và Tam pháp ty.
Hoàng đế khẽ cười một tiếng: "Vị Hoàng hậu này của trẫm có thói cũ của Kiều gia, làm việc rất chặt chẽ. Ngươi tìm cách mời người chữa bệnh cho bà lão kia rồi nhanh chóng hộ tống bà ta vào kinh. Ngoài ra, nhớ phái người theo dõi nhất cử nhất động người ngoài cung của Thái Hoàng Thái hậu và Hoàng hậu."
"Thần hiểu rồi ạ!"
"Lui xuống đi."
Tất nhiên là chàng có cách để đối phó với Hoàng hậu, nhưng chàng khinh thường dùng nó.
Chàng phải danh chính ngôn thuận phế Hậu, không chỉ vì thể diện của mình mà còn để dọn đường cho Phó Nhiêu nữa.
Sau khi xử lý xong chuyện này, Hoàng đế quay lại noãn các.
Cung nữ kia đã hầu hạ Phó Nhiêu rửa mặt, thay một bộ váy sạch sẽ. Nàng co chân ngồi trên sạp, tay cầm chén cháo tổ yến, cái miệng nhỏ nhắn đang uống từng ngụm.
Nhớ đến đáng vẻ yếu ớt như nhộng ve sầu co rúm trong lòng mình của nàng vừa rồi, lửa giận trong lòng Hoàng đế lại bốc lên.
Chàng chậm rãi đi đến trước sạp, ngồi đối diện nàng.
Cung nữ kia quỳ xuống, run rẩy thưa: "Bẩm bệ hạ, nô tỳ muốn hầu hạ nhưng cô nương không cho..."
"Lui xuống đi." Hoàng đế phất tay.
Cung nữ như trút được gánh nặng mà rời đi.
Giữa mày Hoàng đế đau nhói, chàng lẳng lặng nhìn Phó Nhiêu, đôi mắt hạnh to tròn, trong trẻo và bình yên, lông mi đen nhánh tựa chiếc quạt lúc đóng lúc mở, như đang cào vào tim chàng. Hoàng đế vươn tay lau vệt nước bên khóe miệng của nàng, thấy nàng đã khôi phục vẻ bình thản như trước, lòng chàng được an ủi đôi chút.
Phó Nhiêu chậm chạp lắc đầu, giữa chân mày vẫn còn vẻ yếu ớt, đôi má lúm tựa như đóa sen vừa bị mưa dập gió vùi, lộ ra chút nhu mì e thẹn. Nàng thế này còn quyến rũ hơn vẻ trầm tĩnh kiềm chế ngày trước.
"Bệ hạ..." Đôi môi đỏ mấp máy, giọng nói êm dịu: "Ta muốn về nhà..." Bốn chữ được thốt ra như đã dùng hết toàn bộ sức lực của nàng.
Khuôn mặt ướt đẫm, nàng không dám chạm mắt mà chỉ nhìn ngang tầm ngực chàng.
Bàn tay đang nâng gò má nàng của Hoàng đế bỗng khựng lại, chàng im lặng không tiếp lời nàng.
Hai người cứ vậy giằng co, thật lâu mà không ai lên tiếng.
Phó Nhiêu nhận ra chàng đang lặng lẽ từ chối thì hốc mắt cay cay, nước mắt tuôn trào, từng giọt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay chàng, dần dần tựa như chuỗi ngọc bị đứt dây tụ lại thành cụm rồi rơi xuống.
Chốc lát sau, lòng bàn tay chàng đã đầy nước.
Chàng chậm rãi ôm nàng vào lòng, đặt một nụ hôn thật sâu lên mái tóc mềm mại của nàng.
"Nàng muốn trẫm buông tay, nhưng trẫm... không làm được. Nhiêu Nhiêu à, e là trẫm sẽ phải nuốt lời rồi..."
Phó Nhiêu lặng lẽ chống cự.
Hoàng đế ôm một lúc rồi buông nàng ra: "Nào, đừng làm khó cái bụng nữa, ăn hết chén cháo tổ yến này trước nhé."
Thấy Phó Nhiêu vẫn bĩu môi, chàng bật cười rồi nhận lấy chiếc thìa nhỏ trong tay nàng, múc một thìa đưa đến bên miệng nàng.
Mắt Phó Nhiêu đỏ au, nước mắt vẫn còn đọng trên mi, trông như một cô mèo nhỏ đáng thương nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn chàng.
Hoàng đế thở hắt ra, nhéo mũi nàng: "Cô nương này ỷ được cưng chiều nên kiêu ngạo phải không?"
Phó Nhiêu tức phát khóc, nàng ngậm lấy thìa tổ yến rồi cướp lại để tự ăn, song Hoàng đế không cho phép, chàng lại múc một thìa nữa, cương quyết đút cho nàng.
Phó Nhiêu mím môi, cụp mắt, tựa cằm lên gối không nhúc nhích.
Hoàng đế cũng chẳng giận, chàng dùng chiếc thìa khẩy môi nàng, cạy mở hàm răng nàng từng chút một rồi đút cháo tổ yến vào.
Dẫu sao Phó Nhiêu cũng không phải cô nương e thẹn làm nũng, sau một hồi ầm ĩ, nàng biết mình không cố chấp bằng chàng nên ngoan ngoãn ăn hết chén cháo, cuối cùng cũng làm ấm chiếc bụng đói kêu vang.
Nàng xuống giường, quỳ gối trước chân chàng, vẫn nhìn chàng với ánh nhìn tha thiết như thường lệ.
"Thần nữ tạ ơn cứu giúp của bệ hạ, giờ không còn sớm nữa, đã hai ngày rồi thần nữ chưa về nhà, mẹ khó mà an lòng. Ngày mai cũng là ngày ấu đệ tan học, trong nhà thần nữ còn rất nhiều chuyện, xin bệ hạ cho ta quay về."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đối diện đôi mắt dịu dàng của nàng, Hoàng đế đã mềm lòng, chàng kéo nàng lên: "Hôm nay là lỗi của trẫm, khiến nàng chịu uất ức. Sắc mặt của nàng vô cùng tệ làm trẫm không thể yên tâm. Nàng ngủ một giấc trước đi, trẫm sẽ gọi Chu Hành Xuân đến bắt mạch cho nàng."
Phó Nhiêu nghe vậy chợt trở nên căng thẳng.
Nếu khăng khăng đòi về sẽ chỉ khiến chàng nghi ngờ, chỉ cần qua cửa của Chu Hành Xuân thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
"Vâng..." Nàng dịu dàng đồng ý.
Hoàng đế vuốt tóc nàng, nói với chất giọng ấm áp: "Nàng ngủ trước đi, trẫm còn chút chuyện phải giải quyết."
"Vâng..." Phó Nhiêu cụp mắt gật đầu. Nàng chầm chậm lên giường, thấy Hoàng đế vẫn ngồi yên thì ngơ ngác hỏi: "Bệ hạ, chẳng phải ngài còn có việc sao?"
Lòng Phó Nhiêu rối như tơ vò, nào có tâm trạng ngủ. Hiện tại hộp thuốc ở ngay cạnh, trước khi Chu Hành Xuân đến nàng phải chuẩn bị đôi chút.
Nhưng có tranh cãi nữa cũng vô ích, nàng bèn ngoan ngoãn nằm xuống, đang định kéo chăn lên thì một bàn tay vươn ra, giúp nàng đắp chăn lên đến vai. Ánh mắt chàng vừa sâu thẳm vừa dịu dàng, giống như đang dỗ trẻ con vậy.
"Trẫm ở ngay bên cạnh, nàng đừng sợ... Yên tâm ngủ một giấc đi nhé."
Phó Nhiêu điềm tĩnh nhìn chàng, tâm trạng ngổn ngang.
Cả đời này chắc cũng chỉ có chàng che chở và cưng chiều nàng như một tiểu cô nương.
Hôm nay, khoảnh khắc chàng hệt như một thiên thần giáng trần bảo vệ nàng trong vòng tay, nếu nói nàng không rung động thì là giả.
Chỉ là trong giây phút đó, nỗi tức giận với Thục Phi và Hoàng hậu, cùng với sự chán ghét hoàng cung chiếm phần nhiều hơn trong lòng nàng.
Sau khi nỗi sợ rút đi, sự rung động mãnh liệt dần dâng lên trong tim nàng.
"Bệ hạ, cảm ơn ngài..." Nàng dịu dàng nói.
Hoàng đế mỉm cười, từ từ nâng tay lên, nhẹ nhàng quấn lọn tóc mai bị rối bên tai nàng: "Không cần đâu, là trẫm nợ nàng."
Hôm nay, suýt nữa là chàng đã không bảo vệ nàng chu toàn, trong lòng chàng vô cùng áy náy.
Phó Nhiêu nhắm mắt lại.
Một lúc sau, tiếng hít thở đều đều vang lên, Hoàng đế mới thở dài rồi đứng dậy rời đi.
Chàng bận rộn đến tận trưa, không kịp dùng bữa trưa mà chỉ ăn vội vài miếng rồi đến phòng nghị sự, xem tiếp những điều mục sáng nay chưa bàn bạc xong.
Mấy vị trọng thần của Nội các đang thảo luận về các ứng viên cho những vị trí còn trống ở các bộ, các bên tranh chấp liên tục chờ chàng quyết định.
Lúc Chu Hành Xuân đến, Hoàng đế cũng không biết. Chàng cầm danh sách ứng cử viên do Nội các tạm định ra, đang đối chiếu và kiểm tra từng người một với ba vị trọng thần là Lại bộ Thượng thư, Lễ bộ Thượng thư và Trình Khang.
Tiểu Kim Tử đích thân dẫn Chu Hành Xuân đến bên ngoài noãn các, cởi áo choàng trên người lão xuống và phủi mấy bông tuyết dính trên đó.
"Đang yên đang lành trời lại đổ tuyết, lẽ ra hôm nay ngài phải được nghỉ ngơi, nhưng lại làm phiền ngài rồi."
Chu Hành Xuân mỉm cười đặt hòm thuốc xuống, nhận tách trà nóng từ tiểu nội thị, nhấp một ngụm cho ấm người: "Ngươi nói gì thế, bệ hạ cho gọi thì dù có cách vạn dặm lão phu cũng phải chạy đến."
Tiểu Kim Tử đưa áo choàng cho nội thị, cầm hòm thuốc cho Chu Hành Xuân rồi đến gần lão, thì thầm: "Hôm nay Thục Phi... À, bây giờ phải gọi là Lý Tần nương nương, suýt nữa là ngài ấy dùng hình với Phó cô nương đó..."
Hắn chưa dứt lời thì chân mày Chu Hành Xuân đã run lên, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Cô nương khiếp sợ, lại phải chịu đau khổ nên lúc bệ hạ bế về, sắc mặt mệt mỏi, trông rất yếu ớt. Bệ hạ không yên tâm nên phải gọi ngài tới coi bệnh."
"Ta biết rồi..."
Vẻ mặt Chu Hành Xuân nghiêm túc hơn, lập tức đặt tách trà xuống rồi lấy hòm thuốc từ tay Tiểu Kim Tử, sau đó sải bước vội vào trong. Lão vòng qua bình phong đi vào noãn các, thấy Phó Nhiêu đang được cung nữ dìu đỡ yếu ớt nhấp một ngụm trà.
"Chu Thái y..." Nàng yếu ớt cười với lão.
Đúng là sắc mặt không tốt lắm.
Chu Hành Xuân hơi đau lòng, lão chau mày thầm thở dài. Còn chưa vào cung mà Thục Phi đã muốn giết chết Phó Nhiêu, nếu vào cung thì còn đường sống sao?
Lão vừa nghĩ vừa đặt hòm thuốc xuống, cung nữ giúp Phó Nhiêu đặt cổ tay lên bàn nhỏ. Chu Hành Xuân phất tay, ra hiệu cho cung nữ lui ra.
Cung nữ và Tiểu Kim Tử bèn lùi ra một góc.
Cách tấm lụa trắng, Chu Hành Xuân không vội bắt mạch mà chỉ khẽ nói với Phó Nhiêu:
"Nha đầu này gặp nhiều biến cố quá. Theo lão phu thấy thì chi bằng mấy ngày nữa, ngươi rời khỏi kinh thành, đi đâu đó để tránh đầu sóng ngọn gió..."
Phó Nhiêu cười gượng, nàng không tiếp lời, lòng cực kỳ căng thẳng, thỉnh thoảng liếc nhìn tay của Chu Hành Xuân.
Lúc này Chu Hành Xuân mới tập trung xem mạch.
Ban đầu, mạch tượng hơi loạn, biểu hiện của việc hơi thở không ổn định, bị khiếp sợ.
Lão đè mạnh hơn một chút, nhắm mắt bắt mạch lần nữa...
Thời gian lặng lẽ trôi qua, lòng Phó Nhiêu càng thấp thỏm hơn.
Phó Nhiêu căng thẳng đến mức mắt đỏ hoe, nhưng không dám hỏi lại, nàng hơi nghiêng người, chầm chậm đặt tay còn lại lên: "Chu Thái y..." Nàng ngập ngừng muốn thăm dò ý của Chu Hành Xuân.
Chu Hành Xuân không để ý, chỉ chuyên tâm bắt mạch.
Lòng Phó Nhiêu hoảng loạn hơn, theo lý thì nàng vừa bôi thuốc vào bốn huyệt vị, chắc chắn mạch sẽ bị chặn lại, yếu hơn nhiều, càng ổn thỏa hơn lần trước. Song vẻ mặt điềm tĩnh của Chu Hành Xuân khiến nàng không chắc chắn.
Một hồi sau, Chu Hành Xuân buông tay nàng ra, nhẹ giọng nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, lão phu đi kê thuốc cho ngươi."
Lão chẳng kịp đóng hòm thuốc đã đứng phắt dậy, vừa xoay người là sắc mặt thay đổi, kinh ngạc, bất đắc dĩ, tiếc nuối, thậm chí là đau lòng, tâm trạng phức tạp rối ren dâng lên trong lòng, cuối cùng hóa thành sự nghiêm nghị trên mặt.
Lão nhanh chóng rời khỏi noãn các, đi quanh mấy vòng rồi đến phòng nghị sự ở trắc điện. Lão đứng ở cửa, hỏi nội thị: "Bệ hạ có trong đó không? Xin hãy thông báo là ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Giữa hành lang và phòng nghị sự có một căn nhĩ phòng trà nước, căn phòng vừa hẹp vừa dài chỉ chứa được bốn người. Bấy giờ, Chu Hành Xuân đang đứng bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn ra ô cửa kính.
Hoàng hôn buông xuống, gió lạnh thổi khắp nơi, chín chiếc đèn lồng cung đình bằng sừng dê dưới mái điện lần lượt được thắp lên.
Từng bông tuyết bị gió cuốn lên, bay múa quanh những chiếc đèn.
Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên đằng sau, Chu Hành Xuân lập tức quay người lại, đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng đế, lão nói một cách gọn gàng dứt khoát: "Bệ hạ, Phó cô nương đang mang thai."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]