Hoa Triều tuyệt vọng: "Ta cần bán mình bao nhiêu năm mới có thể trả hết chỗ nợ khổng lồ này chứ."
Văn Ký Ngữ nghiêng đầu, liếc cậu một cái. Tiêu Tử Kha đứng ở một bên xoè tay nói: "Cũng không nhiều lắm đâu, tính theo một đêm 10000 lượng hoàng kim mà nói thì khoảng 400 năm."
Hoa Triều: "..."
Tiêu Tử Kha vỗ vỗ vai cậu, an ủi: "Chẳng qua là 400 năm thôi, ngươi đừng khổ sở như vậy."
Hoa Triều không thể tưởng tượng chỉ vào chính mình, đôi mắt trợn tròn: "400 năm đấy, ta phải sống thêm bao nhiêu kiếp mới đủ 400 năm!"
"Văn công tử có thể cho tiểu nhân một cái giá hữu nghị không?"
Văn Ký Ngữ chậm rãi đứng dậy khỏi suối nước nóng. Hoa Triều nhanh chóng hèn mọn cầm lấy vải nhung cạnh ao chà lau bọt nước trên người hắn.
Nơi suối nước nóng hơi nước lượn lờ, thân thể Văn Ký Ngữ càng thêm tái nhợt. Chân tay hắn ngập tràn sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành. Tuy rằng có chút thon gầy nhưng Hoa Triều có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong thân thể này.
Bối cảnh của thế giới này là Tiên hiệp.
Văn Ký Ngữ tuyệt đối không phải phàm phu tục tử. Nói không chừng còn là số liệu chống đỡ thế giới này.
Hoa Triều vén tóc dài của Văn Ký Ngữ lên. Đột nhiên bị vệt đỏ thắm như máu ở chỗ cột sống sau lưng Văn Ký Ngữ khiến cho ngây người. Tay cầm vải nhung không khống chế mà dừng một chút.
Vết sẹo này rất sâu, kéo dài từ đoạn đầu của xương sống cho đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-huu-dai-lao-ta-deu-tra-qua/244225/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.