Thân thể hai người ép vào nhau kín không kẽ hở. Đúng kiểu trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.
Hoa Triều ngơ ngác chớp chớp mắt, hoang mang trong mắt lập tức biến mất không ít.
Cậu chần chờ hỏi: "Ngày hôm qua chúng ta..."
Văn Ký Ngữ nhàn nhạt nói: "Tối hôm qua ngươi ngáy ngủ, da mặt dày lăn tới ôm eo ta."
"Không những thế, chân của ngươi còn gác lên người ta, tay quàng lên vai ta."
"Ấy... Nhưng... Văn công tử à, ngươi cũng ôm ta eo mà..." Hoa Triều sờ sờ mũi, vẻ mặt xấu hổ nói.
Vòng eo tinh tế thuộc về người thiếu niên bị cánh tay hữu lực của người đàn ông trưởng thành ôm chặt trong ngực.
Vẻ mặt thiếu niên đẹp như u đàm* trong đêm nhìn hắn, có vẻ muốn nói lại thôi.
*U đàm: đàm là cái đầm, u là u buồn.
Cậu hơi nhếch môi, giống như muốn nói gì đó. Lông mi hơi rũ dính chút ánh nắng ban mai, sắc xanh trong mắt lưu chuyển, môi ngọc đỏ bừng.
Y phục làm bằng lụa trắng che trên vai hững hờ như có như không, để lộ ra cái cổ thon dài và nửa bả vai tuyết trắng.
Đúng là thiếu niên nhan sắc mỹ diệu, đẹp đến có chút không chân thật.
Văn Ký Ngữ hơi hơi thất thần, nhớ tới khoảng thời gian khi cái đứa nghiệt đồ này còn ở Tiên cung.
Khi còn ở Tiên cung, tên nghiệt đồ này thường cầm theo cái đèn đom đóm, ở trong bóng đêm đi vào ảo cảnh thềm ngọc. Bước lên thềm ngọc không có điểm cuối để lên đài sao, đứng sóng vai với hắn, cùng hắn ngắm sao.
Sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-huu-dai-lao-ta-deu-tra-qua/244224/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.