Cuối cùng, sau khi Hoa Triều cực kì hèn mọn bán manh* lăn lộn xin được ấm giường, Văn Ký Ngữ cuối cùng cũng thiện tâm xách Hoa Triều trở về nhà. Xương cốt trên người cậu tạm thời được bảo toàn.
*Bán manh: Tỏ ra dễ thương.
Tòa nhà Văn Ký Ngữ ở gần sông của Biện Hà. Là địa phương đắt nhất ở Biện thành, dùng từ ngữ hiện đại để hình dung thì chính là nơi trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng.
Toà nhà đó của hắn chiếm diện tích cực kì lớn, được xây dựng còn khí phách hơn cả hoàng cung. Ở một nơi xa hoa lãng phí như vậy, Hoa Triều vẫn bị Văn Ký Ngữ ném vào trong phòng chất củi.
Hoa Triều không nói hai lời chạy tới phòng chất củi, lấy tốc độ cực nhanh chọn mấy thanh gỗ xếp thành cái giường theo kiểu hiện đại. Sau đó lại đem viên minh châu trên giày bán đi, mau chóng mua một cái chăn bông, một cái mùng và vài cái áo vải thô.
Cậu vì để có miếng cơm mà còn kiêm thêm chức đi nhóm lửa phòng bếp, bếp trưởng là một vị đại thúc khí chất không tầm thường tên Tề Sơn. Mỗi lần nhìn thấy cậu đều có ánh mắt rất phức tạp, muốn nói lại thôi.
Hoa Triều thêm củi cho nhà bếp, Tề Sơn ở một bên vừa xào rau vừa thở dài.
Hoa Triều lấy làm kỳ lạ hỏi: "Tề đại thúc, ngài có chuyện gì không vui sao, có muốn kể cho ta nghe không?"
Tề đại thúc thở dài: "Chỉ là nhớ tới một người cố nhân rơi từ đám mây xuống phàm trần thôi. Mỗi lần ngẫm lại đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-huu-dai-lao-ta-deu-tra-qua/244222/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.