Cái miếu rách này nát như vậy, đến cửa sổ cũng xô xô lệch lệch. Ai nghĩ đến phát quan trên đỉnh đầu của bức tượng trong chùa lại làm từ bạch ngọc
Người trong miếu giật mình không thôi, chạy nhanh từ đống lửa đến chỗ bức tượng, miệng tấm tắc bảo lạ. Không đến một lúc sau, bọn họ tích cực cầm rơm rạ chà lau tro bụi trên người bức tượng thần.
Tro bụi rào rạt rơi xuống, giống như trong miếu đang có một trận tuyết xám.
Bức tượng có khuôn mặt thanh tuấn thương xót, tóc dài như thác buông xuống, cần cổ duyên dáng, đôi tay thon dài cầm kiếm ngọc, đai ngọc chỗ tay áo rộng theo gió bay bay, một chút ánh sáng từ ngọc xuất hiện trong chiếc miếu rách.
Tất cả mọi người bị pho tượng tràn ngập thần tính này làm cho kinh ngạc đến ngây người. Trong miếu một mảnh yên tĩnh, chỉ có trái tim Hoa Triều hung hăng nhảy một chút, cậu cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo thấm người.
Bức tượng bạch ngọc này sinh động như thật, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.
Khiếp sợ qua đi, không khí trong miếu tức khắc cuồng nhiệt lên, mấy tên đại hán kia kích động đỏ cả da mặt, dùng sức lăn lộn hầu kết.
"Chúng ta giàu rồi!"
Đại hán mặt đỏ cũng lộ ra sắc mặt mừng như điên, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm bức tượng bạch ngọc này.
"Hmm, không đúng..."
Thần sắc của đại hán mặt đỏ hơi hơi cứng lại, ngẩng đầu nhìn quanh bức tượng thần một vòng, lẩm bẩm nói: "Ngọc kiếm bên người, mặt mang sương hoa, sao giống như là Quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-huu-dai-lao-ta-deu-tra-qua/244220/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.