*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đó Y Thanh Vũ từng nói với Cảnh Dật rằng Tô gia còn có một căn nhà cũ ở bắc ngoại thành vẫn còn chưa bị bán đi, cứ để hoang như vậy không dùng đến. Lúc Tô Thanh Vân bỏ đi, phần lớn đồ đạc trong phủ đều đã bị đổi lấy tiền mặt, chỉ để lại nơi này không bán.
Vì vậy hôm sau Cảnh Dật liền dẫn theo Cao Linh và hai ảnh vệ, cùng Kiều Sơ Huân thúc ngựa lên đường, tới căn nhà cũ ở ngoại thành điều tra một chút. Thật ra chuyện đã xảy ra hơn ba năm, căn nhà cũ cũng bị bỏ hoang hơn ba năm, cho dù thật sự có manh mối gì thì cũng đã bị vùi lấp dưới lớp tro bụi từ lâu. Nhưng mà đã điều tra thì chính là như thế, chịu khó đi hỏi thăm khắp nơi nhiều một chút cũng không có hại gì.
Mấy người cưỡi ngựa tới trước một căn nhà, nơi này khá hẻo lánh, trong vòng mười dặm xung quanh đều không có nhà cửa gì, cách đó không xa có một dãy núi. Cảnh Dật vừa thấy nơi này thì nhíu mày, quá nhiều điều trùng hợp đặt cùng nhau thì sẽ không còn là trùng hợp nữa.
Cảnh Dật ôm Kiều Sơ Huân xuống ngựa, Tiểu Lục dắt mấy con ngựa tới cột cạnh cửa, Cao Linh thì cùng Tiểu Lô hợp lực đẩy cửa ra. Cánh cửa với lớp nước sơn loang lổ kẽo kẹt mở ra, một lớp bụi vàng sẫm xộc đến, Cảnh Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-huan-tam-y/2704789/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.