*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày sau, Y Thanh Vũ mang bức họa công tử Tô gia tới. Người trên bức họa chỉ khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, diện mạo quả thật là phấn điêu ngọc mài, còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, giữa hai hàng mày toát lên vẻ phong lưu tiêu sái, khiến người ta nhìn vào sẽ không muốn dời mắt.
Kiều Sơ Huân bước lên nhìn, cũng khẽ hít vào một hơi, quả thật rất xinh đẹp! Cảnh Dật nghe được tiếng động kia thì buông bức họa xuống, ngẩng lên nhìn nàng: "Thấy đẹp mắt sao?"
Kiều Sơ Huân gật đầu, ngắm người trên tranh: "Quả thật là rất đẹp. Đây lại chỉ là một bức họa, phong thái khí chất cũng không thể giống người thật..." Vừa tưởng tượng, vừa gật đầu cảm khái: "Sợ là nữ tử nhìn thấy cũng phải tự ti mặc cảm."
Cảnh Dật híp mắt, ôm lấy thắt lưng nàng kéo nàng ngồi xuống trong lòng hắn, giọng điệu nhàn nhạt: "Đẹp hơn ta sao?"
Kiều Sơ Huân lúc đầu vẫn còn chìm trong tưởng tượng về người trong bức họa, đến lúc nhìn rõ vẻ mặt Cảnh Dật thì không khỏi cong khóe môi lên, cười thành tiếng.
Cảnh Dật cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ là vẫn bướng bỉnh muốn hỏi ra cho rõ ràng: "Cười cái gì. Nàng cảm thấy hắn dễ nhìn hơn ta sao?"
Kiều Sơ Huân lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một lọn tóc rũ xuống trên vai Cảnh Dật, cười nói: "Không cùng kiểu, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-huan-tam-y/2704787/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.