*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày liên tục tuyết rơi dày đặc, thế nhưng hoa mai trong sân lại khoe sắc rực rỡ. Mỗi ngày thức dậy Kiều Sơ Huân đều hái một ít mai đã nở rộ, giữ lại để làm rượu hoặc nấu canh.
Trời càng ngày càng lâu sáng, may mà giờ dần mỗi ngày đám ảnh vệ thay ca đều thắp thêm hai ngọn đèn lồng, đến lúc Kiều Sơ Huân dậy đã có thể men theo ánh sáng đi ra ngoài sân, lúc múc nước rửa mặt cũng tiện hơn rất nhiều.
Rửa mặt chải tóc xong vẫn còn sớm, Kiều Sơ Huân xách giỏ trúc đi vào rừng mai, chọn những chạc cây rậm rạp hơn, cánh tay khoác giỏ trúc níu nhánh cây xuống thấp hơn một chút, tay còn lại nhanh chóng hái những bông hoa đã hoàn toàn nở rộ, để lại những bông còn chưa nở bung hoặc mới chỉ là nụ hoa còn chưa hé.
Bàn chân giẫm trên nền tuyết, thỉnh thoảng dịch bước chân về phía trước, phát ra âm thanh khe khẽ. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cánh hoa mềm mại, chóp mũi thưởng thức hương thơm dìu dịu tươi mát, mặc dù bận rộn nhưng tâm tình Kiều Sơ Huân vẫn rất tốt. Cúi đầu liếc nhìn giỏ trúc treo dưới khuỷu tay, thấy hoa mai đã phủ kín một tầng, Kiều Sơ Huân cong môi, xoay người quay trở về bếp.
Đổi giỏ trúc sang tay khác, chẳng biết từ lúc nào sau lưng đã có một người, đôi ủng thêu hoa văn sẫm màu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-huan-tam-y/2704716/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.