Em phải ở một nơi thật an toàn, thật ấm áp, tốt hơn hết, cũng đừng nhớ chị. Bởi vì... có thể chị không về được rồi.
- ---------------------------
Thư Nhan tìm một cành cây làm gậy để leo lên phía trước, đường núi lúc thì bị chặn lúc thì dốc, thỉnh thoảng còn có mấy khối đất đá rơi xuống, trước khi tới Thư Nhan có nhận một cái nón bảo hộ của công nhân xây dựng đội trên đầu, chống lại mưa gió tiến về phía trước. Trời càng ngày càng tối, còn chưa đến thời điểm mặt trời xuống núi nhưng lúc này đã y như buổi tối, may mà Thư Nhan có mang theo một cái đèn pin, nếu không... thật sự cái gì cũng không thấy.
Đi khoảng mấy chục phút, Thư Nhan đứng ở giao lộ đã giữa con đường nhỏ và đường lớn, cô đứng ở trên tảng xi măng bên cạnh con đường, liếc mắt nhìn xa xa, thấy cách đó chừng hai mươi mét có vài đóm sáng chuyển động. Dần dần, ánh sáng càng lúc càng lớn, Thư Nhan híp mắt, sau khi thích ứng ánh sáng cô nhìn thấy vài lính chữa cháy dẫn theo một đoàn người dìu nhau chậm rãi đi xuống.
Thư Nhan lau nước trên mặt, há miệng thở hổn hển, chạy tới hỏi:
"Lão sư dạy tình nguyện từ L thị tới có ở đây không?"
Một nam nhân mặc đồ rằn ri nhìn thấy cô có chút bất ngờ, quay đầu hỏi đám người ở phía sau:
"Có lão sư ở l thị không?"
Đám người nhìn nhau, mờ mịt lắc đầu.
Người kia nói:
"Phía sau còn một đoàn người, người cô tìm chắc là ở trong đó, trước tiên cô theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-hoc-lao-su-moi-ra-ngoai/1767949/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.