*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Chương này dành cho Bảo Bình:
'Đúng người đúng thời điểm là hạnh phúc.
Đúng người sai thời điểm là bi thương.']
- ---------------
Cô bé này... sinh ra quả thật rất đẹp, mi thanh mục tú, môi hồng, răng trắng, cười rộ lên... làm cho người nhìn thần thanh khí sảng, như tắm trong gió xuân.
Lan Hề vẫn còn đang suy nghĩ, đôi chân bên dưới không tự chủ được bước về phía đầu đường, dừng lại ở bên dưới chiếc đèn lồng đỏ đang đong đưa, ánh mắt giống như thước đo, lại giống như ống kính máy ảnh vươn ra xoay tròn, muốn ngay trên người tiểu cô nương thanh tú tìm một góc độ thích hợp nhất, suy nghĩ phải thế nào mới có thể bắt được góc độ đẹp nhất.
Hàn Giang Tuyết dừng việc trong tay, có chút mơ màng ngẩng đầu nhìn người kia, con ngươi rực rỡ như ánh sao bên bờ biển, đứa nhỏ đưa tới một chén nhựa:
"Chị gái này, chị muốn ăn Quan Đông Chử không?"
"A" Lan Hề khẽ kêu một tiếng, nhìn trên chiếc xe nhỏ đầy đâu hủ viên ngâm trong nồi đun nước, như có điều duy nghĩ.
"Em tên là gì?"
Hàn Giang Tuyết nghiêng đầu, con ngươi vụt sáng.
"Em họ Hàn tên là Giang Tuyết."
Lan Hề khẽ cười:
"Kìa ai câu tuyết bên sông/ Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài."
"Không phải Hàn trong giá rét, là Hàn trong nước Hàn."* Hàn Giang Tuyết vội nói.
*寒 và 韩 đều phiên âm là [Hán] nhưng tên của Hàn Giang Tuyết chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-hoc-lao-su-moi-ra-ngoai/1767894/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.