*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đảo mắt một cái lại đến cuối kỳ, Thư Nhan vẫn muốn thực hiện chính sách 'Ở trên', hai lần kiểm tra tháng, một lần giữa kỳ còn một lần cuối kỳ, hạng lớp 12 đều đứng trước lớp 13, mỗi lần thứ hạng được công bố Thư Nhan đều đến phòng làm việc lầu 3 khoe khoang rồi đều bị Diêu Thư Hàm lấy các loại lý do đuổi ra ngoài.
Doãn Đại Bằng lắc đầu lướt Taobao:
"Thật không biết chuyện có gì vui vẻ mà cần phải cùng Diêu Thư Hàm phân cao thấp."
Lôi lão sư ở đối diện ho khan một tiếng:
"Anh không hiểu đâu, đó chính là lạc thú của Thư Nhan đó."
Doãn Đại Bằng khiêu mi:
"Ồ, theo lời anh giống như anh thật sự hiểu lạc thú của cô ấy."
Lôi lão sư hai chân bắt chéo
"Hiểu, tôi đương nhiên hiểu, nó giống như mỗi lần đánh giá anh đều thấp hơn so với tôi, tôi nhất định vui vẻ, đó chính là lạc thú của tôi."
Doãn Đại Bằng sửng sờ, chợt lấy lại tinh thần, muốn cùng lão Lôi lý luận:
"Không phải chứ, lão Lôi, không thể nào ngay cả anh cũng bắt đầu trêu chọc tôi chứ!"
Lôi lão sư chậm rãi nhàn nhã mở tờ báo ra:
"Chờ lần tới anh đem nước phun lên mặt tôi."
"..."
Rốt cuộc thì Doãn Đại Bằng cũng hiểu rõ, đây đều là do kiếp trước tạo nghiệt.
Ngày đó nhận được thư báo, học sinh đều nói chúng được phóng thích nghỉ đông nhưng vẫn không cản nổi ngày 14-2
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-hoc-lao-su-moi-ra-ngoai/1767893/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.