Mà lúc này, trong thế giới gương.
Hứa Kỳ Tịch nhìn xuống mặt đất, nơi đó có tám miếng thú phù, là bảo vật tinh thú để lại sau khi bị sấm sét đánh nổ.
"Đúng là phải nhìn mặt thật à?" Hứa Kỳ Tịch cảm nhận được ác ý sâu nặng của thế giới này.
Đám tinh thú gầy còm, chỉ toàn da bọc xương trước đó bị hắn giết hết thì mới rơi ra được có một phù văn.
Còn đám tinh thú thoạt nhìn có vẻ ngon lành, mùi vị cũng không tồi mà hắn định mang ra ngoài bị giết xong lại rơi ra một lúc tận tám miếng thú phù.
Ngay cả giới tinh thú cũng là thế giới nhìn mặt để sống ư?
Niệm lực của hắn khởi động, gom hết thú phù lại.
"Hoặc là do thực lực bản thân của đám tinh thú gầy còm kia không đủ, nên sau khi bị cưỡng chế nhét vào hiện thế thì bị tám mươi mốt tầng phòng ngự còn lại ảnh hưởng, năng lượng trong cơ thể bị ép khô, nên không thể ngưng tụ được thú phù... Còn đám tướng mạo trông phì nhiêu đáng yêu kia là vì bị ảnh hưởng ít nên mới có thể hóa ra được thú phù?"
Hứa Kỳ Tịch đau lòng cố tìm cách an ủi bản thân.
Nhiều tinh thú như thế, cuối cùng cũng bị giết hết rồi... Thứ còn sót lại chắc là chỉ có mấy cái chân heo, chân bò và cả tinh thú sáu tay đã bị nước mắt của hắn phong ấn mà thôi.
Nhưng con tinh thú sáu tay này nhìn đã biết không thể ăn được, trông chẳng ngon lành chút nào, lại còn bị nước mắt của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-diem-danh-van-gioi/1800324/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.