Cho dù đây chỉ là một trò chơi điểm danh đơn giản, chỉ cần không bị người khác nhìn thấy và bỏ liêm sỉ qua một bên là có thể chơi vui đến quên cả trời đất.
Sau khi thiếu nữ và động vật lần lượt báo danh, Hứa Kỳ Tịch lại kéo tới một nhân vật có liên quan đến “thực vật”… Đó là một cô gái người thực vật mặc đồ du hành vũ trụ công nghệ cao.
Cô gái trong ảnh đó là người thực vật về mặt vật lý, sau lưng và trên đỉnh đầu mọc cành lá giống như thực vật, cô ngồi trước một chiếc quạt điện nhỏ, há miệng đón gió.
Lúc bé Hứa Kỳ Tịch cũng từng chơi trò này.
“Tên: Vô Giác nếm trăm đất.
Ghi chú: Gần đây đất ở Lam Tinh bị ô nhiễm, không ngon lắm.”
Hứa Kỳ Tịch liếc qua tư liệu thiết lập.
Đất của Lam Tinh? Lam Tinh là đâu thế? Một hành tinh nào đó trong game à?
Tựa game này có thiết lập bối cảnh rộng tới vậy ư?
Thú vị đấy!
“Vô Giác nếm trăm đất.”
Hứa Kỳ Tịch thanh cổ họng, kêu lên.
“Đây nà ~”
Trong máy đọc sách phát ra một giọng nói ngây thơ.
Giọng nói cực kỳ đáng yêu, khiến người nghe thấy phải nhũn hết cả xương.
“Lời thoại báo danh thay đổi rồi, giọng nói cũng đổi luôn.”
Hứa Kỳ Tịch xoa cằm:
“Mỗi một cái tên sẽ có một giọng đọc với lời thoại riêng à?”
Tuy không có nhiều tính năng, nhưng xem ra thiết kế trò chơi này cũng bỏ công khá nhiều đây.
Ngón tay của hắn không ngừng lướt, đọc hết tên này đến tên khác.
Máy đọc sách cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-diem-danh-van-gioi/1800282/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.