Lục Dao chỉ nhìn Hồng Đan, nhưng ánh mắt đó đã nói lên tất cả, Lục Dao muốn biết người đàn ông đó có phải là người bố đã biến mất rất lâu của mình không.
Hồng Đan im lặng, ông hiểu Lục Dao chắc chắn đã nhận ra Lục Sinh Nhất, nhưng nghĩ đến người bạn tốt của mình. Không, nên là người em trai kia của mình...
Ông khẽ thở dài nhìn Lục Dao với sắc mặt mong chờ, “Lục Dao, có vài chuyện khi nào thời điểm đến tự nhiên sẽ có đáp án.”
Nghe được câu này, hai mắt Lục Dao bỗng đỏ lên. Cô hiểu rồi, người đeo kính đen kia chính là bố mình, là người bố mà cô vẫn luôn tìm kiếm. Nhưng mà lời nói của Giáo sư Hồng đã thể hiện rõ ràng bây giờ bố Lục Dao chẳng hề muốn gặp cô.
Cô không hiểu vì sao Lục Sinh Nhất từ chối gặp mình, vì sao la bàn mẹ cô lấy trộm lại được bố mình mua lại ở buổi bán đấu giá. Rốt cuộc năm đó hai người đã xảy ra chuyện gì.
Quá nhiều quá nhiều nghi vấn quanh quẩn trong đầu Lục Dao, thật lâu không thể tan đi...
Hạ lão phu nhân là một người là một người già, tất nhiên là bản thân bà đã nhìn thấu cảnh tượng vừa rồi, nhưng mà điều làm bà cảm thấy kinh hãi là e rằng thân phận trước đây của cô gái trông có vẻ xuất thân từ trong núi lại không đơn giản như vậy. Tuy gia sản nhà họ Hồng không phải rất lớn, nhưng sức ảnh hưởng không hề nhỏ, nếu không họ đã chẳng thể xuất hiện trong buổi đấu giá từ thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775564/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.