Không kịp nghĩ nhiều, buổi đấu giá từ thiện đã sắp bắt đầu, Lục Dao bị người kéo vào chỗ ngồi.
Hồng Đan nhìn Lục Dao ngồi chếch ở hàng ghế phía trước, nghiêng người nói, “Anh thật sự không đi gặp con bé một lần sao?” Cho dù là trong bóng tối thì người đàn ông đeo kính đen bên cạnh ông vẫn đeo kính đen.
“Thôi, chuyện gì phải đến sẽ đến, con bé bây giờ rất tốt, không cần phải đến quấy rầy nó.”
Giọng nói của Lục Sinh Nhất vốn khàn, cho dù là nói chuyện bình thường thì nghe cũng giống như ông khát khô lâu ngày vậy, bây giờ ông đã sắp không nhớ được năm đó Lục Dao là một cục bột như thế nào nữa rồi.
Nói cho cùng là bản thân ông nợ con gái mình, chỉ là lúc đó ông không thể tự quyết định được, có lẽ đây là số mệnh của ông rồi.
Hồng Đan rất không hài lòng với thái độ của Lục Sinh Nhất, chỉ là dù không hài lòng thì cũng chẳng có cách nào, đây là chuyện của nhà họ Lục. Ông chỉ có thể lắc đầu, “Anh đấy à, thật là... Haiz!”
Lục Sinh Nhất nghe thấy màn mở đầu náo nhiệt, chỉ cần cảm thấy con gái mình cũng ở trong đại sảnh này, ông liền cảm thấy trong lòng ngập tràn sự ấm áp.
“Anh hỏi thăm rõ ràng chưa, đúng là có món đồ đó không?” Ban đầu Lục Sinh Nhất không thích xuất hiện ở nơi này, chỉ vì nghe nói sẽ bán đấu giá đồ của bố mình ở đây nên ông mới đến.
Hồng Đan xem qua bản giới thiệu, giở đến một trang, “Đúng là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775563/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.