Hạ Thần Phong không biết hành động đó là vô dụng, bà lão Hạ đột nhiên tức giận đứng dậy, đến gần anh và đánh mạnh vào anh, vừa đánh vừa khóc nức nở, “Đồ bất hiếu! Bảy năm, bảy năm rồi cháu không về nhà, cháu có biết bây giờ ông nội cháu vẫn không dậy được không. Chỉ vì một cô nhóc ở miền núi, thế mà cháu tức giận với bà, cháu còn có lương tâm hay không! Bà biết, cháu oán giận chúng ta, đâu phải là ông bà không muốn tìm ra chân tướng đâu. Thần Phong, bọn họ không chỉ là bố mẹ của cháu, họ còn là con trai con dâu của ông bà!”
Bà lão Hạ là kiểu người không tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, năm đó người con trai duy nhất của mình bị chết thảm, sao bà không buồn cơ chứ, nhưng thật không ngờ rằng sự hiểu lầm này đã khiến cháu bà không tha thứ cho bà và chồng bà đến tận bây giờ.
Hạ Thần Phong trầm mặc, “Bà nội... Không phải là cháu đã về rồi sao?”
Anh thở dài, đứng dậy và ngồi bên cạnh bà nội. Nói thật ra là anh không biết phải làm thế nào để an ủi bà mình, anh chỉ có thể vươn tay vỗ lưng cho bà, “Bà nội, cháu đã về rồi...”
“Cháu về rồi nhưng cháu vẫn sẽ đi!” Bà lão Hạ là kiểu người tự phụ, không biết cháu trai bà giống ai, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không đúng, cho dù thấy quan tài cũng không đổ lệ.
Lần này Hạ Thần Phòng trở về từ thành phố Tô, sao bà lão Hạ không biết nguyên nhân chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775507/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.