Lục Dao không biết giá trị của con dấu này, bây giờ nghe An Lương Tân nói điều này, mới thấy mình cầm con dấu này là bất hợp lý, “Đây là của ông An, hay là anh cầm về trả lại giúp tôi.”
An Lương Tân vuốt ve con dấu, hơi lắc đầu, đặt nó cẩn thận trước mặt Lục Dao, “Tôi chưa về...”
Nói xong ngẩng đầu nhìn Lục Dao.
Cổ họng Lục Dao như bị nghẹn thứ gì đó, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Mặc dù trước đây nhìn ra được tình trạng sức khoẻ của An Bang Quốc không còn tốt, nhưng đến bây giờ, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi ông nội mình đi, An Bang Quốc xuất hiện như một người ông nội khác của mình, hơn nữa khoảng mười ngày trước hai người đã nói chuyện qua điện thoại về chuyện đoàn tàu. Đến hôm nay, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, hai người đã âm dương cách biệt.
“Nếu bố tôi đưa cái này cho cô, thì cái này là của cô. Đương nhiên là có lý do gì đó nên ông ấy mới đưa cho cô. Cô Lục, tôi vẫn muốn cảm ơn cô, vì cô nên bố tôi ra đi rất thanh thản.”
Lục Dao cắn môi, “Ông An ra đi lúc nào vậy...”
“Vào chín giờ tối ngày mùng hai Tết, xem tin tức, ông ấy biết chuyện đoàn tàu, nên rất yên tâm khi ra đi.” An Lương Tân không cảm thấy quá đau khổ, dù sao thì ông ta cũng đã dần chấp nhận sự thật rằng bố mình đã qua đời.
Nhưng còn Lục Dao ở một bên, hai mắt cô đã hơi đỏ.
An Lương Tân đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775506/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.