Lục Dao cố gắng bình phục lại, cô xoay đầu nhìn Tiểu Quách vừa lo lắng cho mình lại vừa muốn đến hiện trường, “Tiểu Quách, cô qua đó trước đi, tôi ở đây lấy lại bình tĩnh là được rồi.”
“Nhưng mà...” Tiểu Quách muốn bảo vệ sự an toàn về tính mạng cho Lục Dao, nếu cô đi đến hiện trường sẽ không ai chú ý đến Lục Dao. Lục Dao cố gắng nở một nụ cười, “Cô nhìn xem, người của các cô ở xung quanh nhiều như vậy, nếu Triệu Lập Khôn xuất hiện, chẳng phải chúng ta đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian sao?”
Nghĩ như vậy, Tiểu Quách thấy cũng phải, nếu nhiều cảnh sát như vậy mà Triệu Lập Khôn xuất hiện mà vẫn chắp cánh bay được, như vậy thì hắn đúng là thành thần rồi.
Trình Tuấn Kiệt ngồi xổm bên cạnh cái hộp, vươn bàn tay đeo găng tay ra cẩn thận xem xét phần đầu của nạn nhân, đầu lông mày cau chặt lại, “Toàn bộ da trên khuôn mặt đều bị lột xuống, các cậu đi xung quanh xem, có da người hay gì đó tương tự không, tôi không thấy có trong hộp.”
Vừa dứt lời, đám người chung xung quanh đều cảm thấy trong lòng hãi hùng, da người á, cái này chỉ nhìn thấy trên ti vi và trong tiểu thuyết thôi, lúc này lại còn muốn họ đi tìm, đây có phải là da lợn đâu chứ.
Nhưng dù trong lòng bản thân có chán ghét cỡ nào thì mấy nhân viên cảnh sát vẫn cẩn thận lật tìm trong đống đồ vật của người lang thang ở xung quanh, Trình Tuấn Kiệt thì tự mình kiểm tra thi thể.
Tiểu Đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775462/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.