Trong tay Lục Dao cầm chiếc khăn quàng màu đỏ mà Tiểu Đao thấy cô quàng vào năm trước, cô mở ô ra, nhìn cây cầu lớn kia, nước bên bờ sông chảy rất xiết, đứng ở đây có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy xiết.
“Hắn không đến đâu, bởi vì hắn đã không còn thời gian nữa rồi. Thời gian phạm tội lần sau của hắn ta sẽ ngắn lại, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được manh mối.” Lục Dao biết, sau khi thông báo truy nã Triệu Lập Khôn toàn thành phố thì tốc độ của hắn càng nhanh hơn. Bây giờ đã là một nạn nhân một ngày rồi, cô không dám tưởng tượng nếu tốc độ tăng nhanh hơn nữa thì sẽ trở nên như thế nào.
Cơn mưa từ từ lớn dần, rơi trên ô, “Lộp bộp bộp bộp...”
Cả đất trời đều hiện lên một khoảng trắng mờ mịt, giống như nhìn qua một lớp rèm vậy, “Triệu Lập Khôn nói là quà ở trên cây cầu lớn sông Liễu, nhưng đến bây giờ chúng ta vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ chỗ khả nghi nào, có phải hắn không sắp xếp gì không?”
Lục Dao nhìn chiếc cầu lớn đó, khẽ lắc đầu, “Hắn đã dám gửi tin nhắn cho tôi, như vậy nhất định đã chuẩn bị dâu vào đấy rồi, có thể là giấu ở một nơi không dễ phát hiện...”
Nhưng nếu là chỗ không dễ bị nhìn thấy thì chỉ có ở dưới gầm cầu thôi.
Tiểu Đao rõ ràng cũng nghĩ đến điểm này, cậu không mở ô mà chỉ kéo mũ áo mưa của mình lên, cậu khẽ nhắm híp mắt, “Tiểu Quách, chăm sóc Lục Dao cho tốt.” Nói xong, Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775461/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.