Lục Dao đã làm ấm hai cốc trà cho hai người, lúc này độ ấm vừa vặn. Lý Bách nhận lấy uống mấy ngụm, thở ra một hơi nặng nề. Bây giờ anh ta mới cảm thấy sống lại, nhìn Hạ Thần Phong đang cầm lên cốc trà uống trà, Lý Bách bắt tréo hai chân cười nói với Lục Dao, “Thế nào rồi? Thân phận của ông anh họ này của tôi không dọa cô chứ?”
Lúc này Hạ Thần Phong mới bỏ cốc trà xuống, anh mặc áo len cao cổ màu đen, tóc được vuốt tùy ý. Lúc này anh đang nghỉ ngơi nên khí thế không sắc bén bằng lúc làm việc, điều này làm cho người ta càng thêm chú ý đến ngoại hình của anh. Vừa nãy trên đường đến đây có mấy cô gái bên ngoài đều chăm chú nhìn anh mấy lần.
“Vì sao lại bị dọa?”
Nghe Hạ Thần Phong hỏi ngược lại, đầu tiên Lý Bách sững sờ sau đó anh ta vỗ bàn cười lớn, “Ha ha ha ha, anh họ, e là anh muốn giấu cũng không giấu được, có lẽ Lục Dao liếc một cái đã nhìn ra rồi!”
Lý Bách lúc này đã gỡ lớp ngụy trước mặt người ngoài trước đây xuống, ở trước mặt Hạ Thần Phong anh ta vẫn là cậu bé nghịch ngợm năm đó luôn đi theo sau gọi Hạ Thần Phong là anh.
Lục Dao khẽ mím đôi môi đỏ của mình lại, thật ra trước đây cô có chút không hài lòng với Lý Bách vì dù anh ta cũng lấy thân phận cấp trên bắt cô đi làm người phỏng vấn.
Nhưng bây giờ xem ra thì dường như Lý Bách đã để những ngại ngùng trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuu-cua-luc-hao/1775420/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.