Phương Chi Viễn đứng chờ ở ngoài cửa, cửa mở ra không chút tiếng động, ông Trình dường như đứng chờ ở bên trong cánh cửa, vừa nghe thấy tiếng bước chân của Phương Chi Viễn, liền mở cửa.
“Mai Tây đâu? Hôm nay cô ấy thế nào ạ?” Phương Chi Viễn vội vàng hỏi.
“Nó đang tắm. Mẹ nó đang ở cùng với nó trong nhà vệ sinh.” Ông Trình đưa tay ngăn cản Phương Chi Viễn đang định đi vào phòng ngủ.
Phương Chi Viễn dừng lại, mặt xoát cái đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, rồi lại kích động mà di dời ánh mắt.
Bộ dạng của Phương Chi Viễn làm ông Trình buồn cười, lại sợ cười làm Phương Chi Viễn xấu hổ, liền cố gắng kìm chế xúc động, chỉ lộ ra chút vui vẻ trên khuôn mặt.
Ông Trình đứng lên pha trà cho Phương Chi Viễn, vừa quay người đi, nụ cười bị kìm nén liền nở rộ. Phương Chi Viễn giống như là một kỵ sĩ, trực tiếp đưa người nhà họ Trình bước qua mùa đông tới mùa xuân.
Ông Trình đưa cho Phương Chi Viễn một cốc trà, Phương Chi Viễn nhận lấy, nhấp một ngụm, khen: “Trà ngon.”
“Đây là trà đặc sản của Trùng Khánh chúng ta, vốn là định đưa cho ông thông gia nếm thử, ai dè gặp được chuyện thế này, lại mang luôn tới đây. Thật đáng tiếc trà ngon của chú!” Ông Trình thở dài.
“Chú, đừng nghĩ nhiều quá, có một số việc phải nghĩ thoáng lên ạ. Bây giờ quan trọng nhất là làm cho Mai Tây nhanh chóng khỏe lên, những việc khác đều không đáng phải nhắc tới.” Phương Chi Viễn an ủi ông Trình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485762/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.