Cốc Thư Tuyết nhún vai, cười lạnh không cho là đúng: “Không nhìn ra mà,Giáo sư Lục không những đầy miệng nhân nghĩa đạo đức, mà lại còn vô cùng am hiểu tự tô điểm cho mình nhé.” Lục Tử Minh tức giận nhìn CốcThư Tuyết: “Cuối cùng là em có ý gì? Chẳng lẽ chính em cũng nghi ngờ giá trị của những hành động của mình ư? Lẽ nào em đối với anh không phải là thật lòng?” “Cũng không phải, chỉ là em tình nguyện làm tiểunhân, cũng không muốn làm ngụy quân tử. Đương nhiên, em vốn là không cókhả năng làm quân tử, thế nên không lý giải được cảnh giới của anh! Emlàm bồ nhí thì sao chứ? Có ối đàn bà muốn làm bồ nhí còn không được kiakìa!” Cốc Thư Tuyết cười lạnh. Lục Tử Minh liếc mắt nhìn Cốc ThưTuyết một cái, cô gái đơn thuần tinh khiết mà mình vẫn tưởng lại có thểcó một mặt bình thản lõi đời như thế, bản thân không kìm được một nỗimất mát. “Anh đi tìm Tử Khanh đi qua chỗ bác sĩ Phương, em ở mộtmình được chứ?” Lục Tử Khanh lúc này nhìn Cốc Thư Tuyết như là qua mànsương mù, nhìn không rõ! “Không việc gì. Chẳng phải anh thườngxuyên bỏ em cả nửa ngày đấy thôi. Có cái gì mà phải hỏi.” Cốc Thư Tuyếtkhông hề dùng bộ mặt ngọt ngào động lòng người nữa, giọng nói cũng lạnhnhạt rất nhiều. Tới phòng bệnh số 2, cô Lý đang bận giặt quần áocho bà Lục,Lục Tử Khanh ngồi ngẩn người ở trên ghế trước cửa sổ. Tiếng mở cửa của Lục Tử Minh đều không làm ảnh hưởng tới cô, Lục Tử Minh yênlặng đứng nhìn Lục Tử Khanh. Em gái duy nhất của anh đang nhíu chặt mày, quanh mắt là đau thương nồng đậm. Cô Lý thấy Lục Tử Minh nhìnchằm chằm Lục Tử Khanh, cũng nhẹ chân nhẹ tay đi lại, không làm ảnhhưởng tới giây phút trầm lặng này. Cuối cùng, Lục Tử Khanh dườngnhư mới giật mình tỉnh mộng, quay đầu nhìn xung quanh, thấy Lục Tử Minh: “Anh, anh tới lâu chưa? Sao không gọi em?” “Còn đang lo lắngchuyện của công ty à?” Trải qua vài năm vất vả dốc sức làm việc, mấy năm nay tình huống của công ty chuyển biến tốt đẹp, Lục Tử Khanh hưởng thụcuộc sống sung sướng của phu nhân nhà giàu, đả kích bất ngờ, làm cô tiều tụy đi rất nhiều. Lục Tử Khanh định thần nhìn anh: “Em ở đâycũng chẳng có biện pháp nào mà. Nếu em ở Thẩm Dương, còn có khả năng cho anh ấy chút chủ ý, giúp đỡ.” “Chờ sáng mai mẹ mổ xong em quay về đi, ở đây có anh là được rồi.”Nhìn thấy Lục Tử Khanh như thế này, LụcTử Minh vô cùng không đành lòng, mở miệng bảo Lục Tử Khanh về trước. “Một mình anh có thể chăm sóc hai bệnh nhân ư?” Lục Tử Khanh như cũ cau mày. “Em đừng lo. Anh sẽ nhờ cô Lý chăm sóc mẹ vài ngày. Chờ mẹ đỡ hơn,anh sẽchăm sóc cả hai bên.” Lục Tử Minh trấn an Lục Tử Khanh. “Chuyện tiền thì làm sao?” Lục Tử Khanh vốn quen làm hậu thuẫn kinh tế lo lắng nhất là vấn đề này. “ Anh gọi điện cho ba, tiền lương hưu của ba chắc là vẫn còn chút ít, mấy năm nay hàng tháng anh cũng gửi về cho ba mẹ 1000 đồng, ba mẹ chắc làcòn chút tiền tiết kiệm.” Lục Tử Minh vốn là… “Anh vừa nói chuyện tiền nong với ba, ba nhất định sẽ đoán được công ty có chuyện, nếukhông làm sao có thể hỏi ba tiền.” Lục Tử Khanh vẫn lo lắng ông Lục lolắng sốt ruột. Lục Tử Minh hít vào một hơi: “Chuyện này em đừnglo, nếu ba hỏi, anh sẽ nói là Cốc Thư Tuyết cần dùng tiền, anh ngượngkhông nói với em, ông mong cháu trai, chắc chắn sẽ không hỏi nhiều.” Lông mày Lục Tử Khanh giãn ra, đồng ý với ý kiến của Lục Tử Minh: “Vậy đượcrồi, cứ làm theo ý anh đi. Chúng ta đi qua chỗ bác sĩ Phương hỏi chuyệnphẫu thuật ngày mai đi.” Vào văn phòng bác sĩ Phương, bác sĩPhương đang xem kết quả kiểm tra vài hạng mục khác của bà Lục, thấy bọnhọ đi vào liền ngẩng đầu lên, hơi suy nghĩ chút rồi mới mở miệng: “Tìnhhuống của mẹ anh chị, so với tưởng tượng của tôi còn nghiêm trọng hơn.Anh chị phải có đầy đủ chuẩn bị tư tưởng, cho dù làm phẫu thuật, cũngchỉ giữ được tính mạng, vẫn cần người chăm sóc.” “Cả đứng dậy cũng không được ạ? Có thể nói chuyện được không?” Lục Tử Khanh lo lắng hỏi. “Đương nhiên. Nhưng đây cũng không phải là tuyệt đối. Còn phải xem phẫu thuậtcó thành công hay không, hai là tình hình phục hồi sau phẫu thuật, bachính là sự chăm sóc của anh chị rồi, những nhân tố trên không thể thiếu cái nào được. Tình huống xấu nhất chính là nằm liệt trên giường, tốtmột chút thì là liệt nửa người.” Bác sĩ Phương đẩy đẩy mắt kính, nhìnLục Tử Khanh. “Tình huống tốt nhất là liệt nửa người, vậy là nói không bao giờ có khả năng đứng dậy được.” Lục Tử Khanh sợ hãi kêu lên. “Đúng thế. Cho dù là tình huống lý tưởng nhất, cũng có khả năng khôngthểđứng lên được nữa, sau này chỉ có thể nằm trên giường, cần người chămsóc.” Nói xong, bác sĩ Phương không mở miệng nữa, cúi đầu trên bàn viếtchữ. Điền xong, bác sĩ Phương ngẩng đầu hỏi: “Anh chị ai tới ký giấy cam kết?” “Tôi đi.” Lục Tử Minh nói xong cầm bút ký vào giấy. Đi ra khỏi phòng bệnh bác sĩ Phương,Lục Tử Khanh gặp phải hai lần đảkích trầm trọng túm lấy Lục Tử Minh gào khóc: “Lục Tử Minh, anh mau trảmẹ cho em, mẹ em sắp bị anh hại chết rồi, sẽ không tỉnh lại được nữa.” “Tử Khanh em đừng xúc động. Bác sĩ Phương không phải nói rồi à? Tệ nhất làmẹ nằm trên giường không dậy được, nhưng không phải có khả năng sẽ chỉlà liệt nửa người thôi sao?” Lục Tử Minh nắm lấy tay Lục Tử Khanh, cốgắng làm cô bình tĩnh lại. Lục Tử Khanh ngã vào lòng Lục Tử Minh: “Mẹ em còn chưa tỉnh lại, sẽ không bao giờ nấu cơm cho chúng ta đượcnữa, cũng không nói chuyện cùng chúng ta được nữa. Về sau bà chỉ có thểnằm trên giường thôi.” “Không sao. Trước đây bà chăm sóc chúngta, giờ bà già bị bệnh, nên là chúng ta chăm sóc mẹ.” Lục Tử Minh ôm lấy Lục Tử Khanh, lấy bàn tay khẽ vuốt lưng Lục Tử Khanh, chờ đợi cảm xúccủa cô bình tĩnh lại. Lục Tử Minh đỡ Lục Tử Khanh trở về phòngbệnh của bà Lục, cô Lý nhìn thấy mắt Lục Tử Khanh đỏ lên, dùng ánh mắthỏi Lục Tử Minh, Lục Tử Minh bất đắc dĩ cười khổ: “ Bác sĩ Phương nóitình huống mẹ cháu tốt nhất sẽ là liệt nửa người, chắc chắn là sẽ khôngđứng dậy được”. “Các cháu đừng nghe lời bác sĩ. Bọn họ lúc nàochẳng nói quá sự thật. Cô làm mười mấy năm hộ lý ở bệnh viện rồi, cô gặp đủ loại bệnh nhân rồi, có người còn nghiêm trọng hơn mẹ cháu, cuối cùng cũng có thể ngồi dậy, còn có thể tự ăn cơm. Họ là tránh trách nhiệm, sợ mọi người ôm quá nhiều hy vọng, nếu khôi phục không tốt lại trách bệnhviện.” Cô Lý nói chuyện làm Lục Tử Khanh ngay lập tức ngừng khóc. “Cô Lý, cô nói có thật không?” Lục Tử Khanh lập tức có tinh thần. “ Cô lừa cháu chắc? Đương nhiên là thật rồi. Chỉ cần người nhà mổ xongchăm sóc cẩn thận, điều trị tận tình, đương nhiên khôi phục sẽ tốt.Chuyện này, các cháu không hiểu. Cô là người trong nghề, giao cho cô các cháu cứ yên tâm trăm phần trăm!” Cô Lý nhận trách nhiệm. “Cô Lý, vậy xin nhờ cô đấy!” Lục Tử Khanh nhìn cô Lý vẻ mặt tin tưởng. “Được, các cháu cứ yên tâm. Cô đi ra ngoài chuẩn bị nước sôi, sẽ quay lạingay. Các cháu để ý mẹ cháu nhé.” Cô Lý nói xong liền cầm phích nướcnóng đi ra ngoài. “Bác sĩ Phương, chú tan làm rồi à?” Cô Lý ở hành lang nhỏ gặp bác sĩ Phương đang cởi áo trắng. “Vâng, cháu đi ra ngoài chút. Cô đang chăm sóc bệnh nhân phòng số 2 à?” Bác sĩ Phương trả lời. “Đúng thế, là tôi đang chăm sóc.” Cô Lý nhanh mồm nhanh miệng. “Người nhà bệnh nhân thế nào? Có dễ ở chung không?” Bác sĩ Phương ít khi quan tâm công việc hộ lý. Bác sĩ Phương luôn ít nói ít cười quan tâm như thế, cô Lý phút chốc có chút không quen, mở miệng trả lời: “Tốt lắm, hai anh em này thực sự rất hiếu thuận, vừa rồi nghe bọn họ nói mẹ họ sẽ không đứng dậy được, đều khócầm ĩ.” “Đúng là nên khóc một trận đàng hoàng.” Lời nói của bác sĩ Phương là cô Lý sửng sốt, nhưng bác sĩ Phương đã đi qua. Vừa lên xe, bác sĩ Phương thở sâu một hơi, với tay bật nhạc. Cả ngày dàiphải đón tiếp cả nhà Lục Tử Minh đáng ghét, làm cho anh thấy rất phiềnmuộn, lúc này cả nhà làm người ta ghê tởm đó đã rời khỏi tầm mắt, độtnhiên liền cảm thấy dễ chịu bao nhiêu. Xe chạy vào khu nhà ở củanhà Trình Mai Tây, Phương Chi Viễn ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà họTrình, trong lòng cảm thấy ấm áp và chờ mong. Trình Mai Tây, người phụnữ này cứng cỏi giống như là cỏ dại. Trải qua nhiều khổ đau như thế,cuối cùng dần dần khỏe dần lên. Phương Chi Viễn chưa từng trông mong sựkhôi phục một bệnh nhân nào như vậy. Nghĩ tới việc dù mình cóquan tâm Trình Mai Tây như thế nào đi nữa, cuối cùng Trình Mai Tây vẫncứ là người đã có chồng.Mà người đàn ông khiến người ta ghê tởm vàchán ghét như Lục Tử Minh, vẫn là chồng trên danh nghĩa của cô. Bản thân mình cũng chỉ là bác sĩ của cô mà thôi, tâm tình của Phương Chi Viễnlại trầm xuống. Đỗ xe xong, Phương Chi Viễn đeo kính, lại nhìnbốn phía, xác định là không có người nào khác, mới mở cửa xuống xe, vàocửa tòa nhà, lấy điện thoại gọi cho ông Trình: “Chú, là cháu. Cháu 2phút nữa tới cửa, nhờ chú mở cửa giúp cháu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]