Chương trước
Chương sau
Trương Bác Tùng đưaLục Tử Khanh lên xe, sau khi ngồi xe taxi đến trạm, trước lấy điện thoại ra gọi, vẻ mặt lúc trò chuyện cùng Lục Tử Khanh hoàn toàn bất đồng,thanh âm cũng vô tình nhẹ nhàng hơn vài độ, sau khi nói lời ngon tiếngngọt, Trương Bác Tùng hết sức từ chối yêu cầu muốn gặp mặt của đốiphương, trả lời điện thoại “ừ” một tiếng, cúp điện thoại rồi mới cười.
Trương Bác Tùng vô cùng hài lòng mình có thể dễ dàng giữa vợ và nhân tình, vợtốt là gia đình ổn định, tình nhân tốt là dịu dàng và tình yêu, haingười này và đây sự nghiệp thuận buồm xuôi gió đối với Trương Bác Tùngmà nói, đều không phải là việc khó, tuyệt đối sẽ không giống như Lục TửMinh hai bên đều là kẻ thù như vậy.
Hôm nay tình nhân La Tư Vũmãnh liệt yêu cầu muốn gặp mặt Trương Bác Tùng, lẽ ra mà nói hôm nay Lục Tử Khanh đã đi rồi, Trương Bác Tùng lại không cần vội chuyện của côngty, hoàn toàn có thể vui vẻ gặp gỡ tình nhân bé nhỏ, nhưng Trương BácTùng không muốn tình nhân cho là anh không thể rời bỏ cô, hơn nữa muốncho tình nhân hiểu là ngày nghỉ lễ mừng năm mới anh nhất định phải cùngvới người nhà, cho dù trong lòng anh cũng nhớ tới La Tư Vũ trẻ trung,chắc chắn sau ngày mười lắm tháng giêng sẽ cung người tình bé nhỏ sayđắm trong bể tình, Lục Tử Khanh là là người vợ kết tóc cùng mình dựngnghiệp bằng hai bàn tay trắng, hơn nữa đã cho mình thêm một cặp con gáisinh đôi đáng yêu, Trương Bác Tùng cũng không muốn vì biến cố gia đìnhảnh hưởng đến sự nghiệp, phụ nữ thôi, thử một chút là được, làm cho tổnthương lẫn nhau là hoàn toàn không cần thiết.
Lục Tử Minh gây ratrò hay ra, trong mắt Trương Bác Tùng là hoàn toàn không cần thiết, thậm chí có chút coi thường, người đàn ông nếu như ngay cả người phụ nữ củamình cũng không giải quyết được, còn có thể làm được gì? Nhưng ngại quan hệ của hai người, Trương Bác Tùng không chỉ không tỏ vẻ khinh thường,ngược lại còn chạy trước chạy sau thu xếp, cũng không không biểu hiện ra thái độ gì.
Đối với Trình Mai Tây, Trương Bác Tùng cũng khôngquan tâm, mặc kệ vợ của anh ấy là dạng chị dâu như thế nào đối với em rể mà nói căn bản là không quan trọng, đổi thành Cốc Thư Tuyết cũng khôngcó gì hơn là một người chị dâu khác, có nhiều hơn một chủ đề để nhạobáng Lục Tử Minh mà thôi, Lục Tử Minh ở phương diện phụ nữ càng phóngtúng, Trương Bác Tùng lại càng có bia đỡ đạn, cho dù có một ngày TrươngBác Tùng bị bại lộ sự thật, tất nhiên Lục Tử Minh không còn gì để nói,thậm chí cha mẹ Lục nói chuyện cũng sẽ không đủ tự tin.
Bên bệnhviện thành phố T này, Lục Tử Minh giống như cẩn thận tránh né ông bàTrình, chỉ sợ ở lại trong không gian hạn chế bệnh viện không thể buôngtha, may mắn ông trời có mắt, Lục Tử Minh chỉ gặp ông Trình một lần lúcđi ra ngoài lấy nước, Lục Tử Minh lập tức nghiêng mình đến góc tường,ông Trình như có điều suy nghĩ, cũng không chú ý tới Lục Tử Minh.
Liên tục hai ngày ăn đồ ăn trong bệnh viện, Cốc Thư Tuyết than khóc mùi vịquá kém, náo loạn muốn đi ra ngoài ăn cơm, Lục Tử Minh lại không dám đểCốc Thư Tuyết xuống giường, không thể làm gì khác hơn là hạ giọng khuyên nhủ Cốc Thư Tuyết nhiều lần.
Trình Mai Tây được ông bà Trìnhchăm sóc cẩn thận và có niềm vui, đã có tiến bộ lớn, rõ ràng có thể kêulên “Ba”, “Mẹ” và các từ một âm tiết khác, bác sĩ Phương tới thăm TrìnhMai Tây sau đó cũng biểu đạt khen ngợi: “Mai Tây có thể khôi phục nhanhnhư vậy, ít nhiều cũng do cha mẹ kiên nhẫn chăm sóc, hai ngươi có thểthử hướng dẫn cô ấy nói ra một vài từ đơn giản rồi.”
“Chủ yếu vẫn là dựa vào điều trị tỉ mỉ của bác sĩ, chúng ta làm cha mẹ, cũng chỉ làlàm một chút công việc phụ giúp đơn giản.” Được bác sĩ Phương khẳngđịnh, bà Trình vui mừng vô cùng.
“Như vậy đi, hai người có thể để cho cô ấy ngồi nghiêng phù hợp, như vậy đối với việc tránh làm tê tứchi mới có lợi, nếu như thân thể bệnh nhân cho phép, hai người có thểcho cô ấy đứng vừa phải, như vậy sẽ khôi phục nhanh hơn!” Bác sĩ Phươngnói xong liền chuyển động tay cầm, nâng giường bệnh cao lên một chút.
“Được, chúng ta sẽ theo lời cậu nói mà làm.” Ông Trìnhgật đầu đồng ý.
“Vậy thì tốt, cháu đi ra ngoài trước, có tình huống gì vẫn là kịp thời liênlạc với cháu, không phải sợ phiền toái, bây giờ cô ấy đang trong thời kỳ mấu chốt khôi phục, bất kỳ một biến chuyển cũng có thể là bước ngoặt.”Bác sĩ Phương dặn dò trước khi đi.
Ông Trình đi ra ngoài mua bữasáng cho Trình Mai Tây, bên trong đối diện quán bán món cay Tứ Xuyên,ông Trình đưa cho Trình Mai Tây canh sườn hầm bí đao, cho mình và bàTrình món bao tử cá chua cay, một món cá kho cà tím, lại thêm món gà xéphay, kể từ khi Trình Mai Tây bị bệnh, ông bà Trình chưa có ăn bữa cơmnào ngon, hôm nay thấy Trình Mai Tây chuyển biến tốt rất rõ ràng, lạiđược bác sĩ Phương nói lời khích lệ, ông Trình cảm giác đột nhiên cókhẩu vị.
Trở lại phòng bệnh, thấy ông Trình ba mua về bữa trưaphong phú, bà Trình oán giận: “Cái lão già chết tiệt này, mua ít mộtchút Mai Tây không ăn hết mấy món này, ông không phải là cố tình gây khó cho con sao?”
“Tôi cố ý gây khó con bé, muốn ăn thì tự mình phục hồi nhanh lên một chút! Mẹ nó, mấy ngày nay bà chưa có bữa ăn nào tươmtất, hôm nay tôi cố ý mua hai món ăn với cơm, chúng ta hãy ăn thật ngonvào, chăm sóc thật tốt cho con gái tôi, để cho con bé nhanh khỏe lên một chút!” Ông Trình nhìn vẻ mặt tiều tụy của bà Trình, trong đôi mắt toátra vẻ quan tâm thật sâu sắc.
Bà Trình nghe vậy cũng phấn khởi hẳn lên: “Đúng là tôi muốn ăn nhiều một chút, ăn có hơi sức tốt chăm sócTây Tây, cha của nó, ông cũng ăn nhiều chút!”
“Được, bà ăntrước,tôi cho con gái uống một chút canh trước đã, con bé ăn xong ta sẽăn!” Ông Trình nói xong liền mở hộp giữ nhiệt ra, Trình Mai Tây im lặngnhìn ông Trình, khẽ hé miệng, để cho ông Trình chậm rãi rót canh vàotrong miệng cô.
Cho Trình Mai Tây ăn xong, ông Trình ăn mấy móncòn thừa lại với hai chén cơm như hổ đói, bà Trình vẫn kêu ông ăn từ từ, ông Trình lại gấp khó dằn nổi: “Tôi muốn ăn xong nhanh lên một chút rồi đỡ Mai Tây đứng lên, để cho con nhanh tốt lên một chút, bác sĩ Phươngnói đấy!”
Bà Trình đau lòng nhìn ông Trình, đưa cho ông một tờkhăn giấy: “Lau miệng nhanh lên, giống như một đứa bé, mặt dính đầy dầuăn.”
Ông Trình cười ngây ngô lau miệng, liền vọt tới bên cạnhTrình Mai Tây, tay phải từ dưới nách Trình Mai Tây đưa vào bao bọc Trình Mai Tây, một cái tay khác đỡ hông Trình Mai Tây, đỡ cô từ trên giườngbệnh xuống, bà Trình vội vàng tới mang giày cho Trình Mai Tây, ở phíatrước bảo vệ Trình Mai Tây.
Trình Mai Tây đứng trên mặt đất, thân thể vẫn mềm nhũn, phải dựa vào sức lực của ông Trình chống đỡ lấy mớimiễn cưỡng đứng thẳng lên, sau khi đứng một hai phút, ông trình chậm rãi đặt Trình Mai Tây ngồi xuống ở trên giường bệnh, còn ông ở phía sau côkhông để cho dựa lưng.
Cứ như thế sau mấy lần đứng thẳng rồi ngồi xuống, Trình Mai Tây đã nằm yên tĩnh mấy ngày nay hình như đã từ từ màkhôi phục một chút hơi sức, ông trình tựa vào sau lưng của cô, cô có thể dựa vào sức lực của mình đứng lại, nhưng lại vẫn không thể cất bước, bà trình khuyên ông trình: “Cha nó, ông đừng vội vàng, bác sĩ nói rồi,muốn khôi phục tốt phải tuần tự thực hiện, một lần luyện nhiều như vậy,thân thể Mai Tây sẽ không chịu nổi.”
Ông Trình nghe lời của bàTrình, thấy trên mặt Trình Mai Tây đã có vẻ uể oải rồi, liền đặt TrìnhMai Tây ở trên giường, chuyển động tay cầm để cho cô nằm ngang xuống,rốt cuộc liên tục bốn ngày chỉ ăn thức ăn lỏng, Trình Mai Tây đã cạnkiệt sức lực, trong chốc lát nhắm mắt lại đã ngủ.
Bà Trình mẹ oán trách ông Trình: “Ông xem ông, để con gái tôi mệt mỏi thành ra như vậy!”
Ông Trình thở dài: “Thật là lòng dạ đàn bà, một nhà người họ Lục này đềukhông phải là thứ tốt, còn không biết đang mưu đồ tính toán con gáichúng ta thế nào, mặc dù tôi ép buộc con bé có chút nghiêm khắc, cònkhông phải là muốn con có thể nhanh tốt lên một chút có thể khỏe mạnh mà đối phó nhà họ Lục, con gái tôi khổ cực gây dựng gia nghiệp, cũng không để cho Lục Tử Minh và tiện nhân Cốc Thư Tuyết dễ dàng như vậy được!”
Bà Trình lắc đầu một cái: “Tôi mặc kệ gia sản gì, xe phòng gì, tôi chỉmuốn con gái tôi khỏe mạnh, quan trọng hơn bất cứ điều gì khác!”
“Ý nghĩ của bà không đúng, tôi vừa muốn con gái khỏe mạnh, vừa muốn ngườixấu phải bị trừng phạt, tại sao con gái tôi lại bị bọn họ ức hiếp nhưvậy, cả nhà bọn họ người làm chuyện không có tính người như vậy, nhấtđịnh không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!” Ông Trình càng nói càng tứcgiận.
Năm giờ rưỡi chiều, bà Trình đi ra cửa phòng bệnh, liên tục mấy ngày ngây ngô ở bệnh viện, ông Trình khuyên bà đi ra ngoài đi ănchút cơm ở quán cơm đối diện, thoát khỏi môi trường bệnh viện một lát,cũng có thể thuận tiện thay đổi không khí.
Mới vừa đi ra cửaphòng bệnh, liền gặp được bà Lục và Lục Tử Khanh vừa tới bệnh viện, bàTrình sửng sốt: “Bà thông gia, Tử Khanh, các ngươi đã tới?”
Ánh mắt bà Lục tránh né: “Bà thông gia, chúng ta lại gặp mặt, chúng tôi mới vừa xuống xe lửa, mới đến bệnh viện.”
Lục Tử Khanh thấy bà Lục hết sức không được tự nhiên, liền tiến về phíatrước đối với bà Trình: “Bác gái, Mai Tây ở phòng bệnh nào, chúng ta đithăm cô ấy một chút!”
Bà Trình mẹ có chút nghi ngờ xoay người dắt theo bà Lục và Lục Tử Khanh vào phòng bệnh số 2, Lục Tử Khanh một bên ý bảo bà Lục cùng theo vào, vừa âm thầm hối hận mình nói không có cânnhắc chu toàn trước, vừa đến bệnh viện liền trở tay không kịp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.