Ông Trình không đồng ý: “Hôm nay anh phải nói rõ ràng với tôi vấn đề phân chia tài sản. Con gái tôi bây giờ nằm trên giường bệnh không biết ra sao. Nó không lo được việc anh ở đây mèo mả gà đồng với bồ nhí, nhưng tôi không thể không lo.”
Lục Tử Minh lấy mu bàn tay lau máu ở khóe miệng, Cốc Thư Tuyết ở bên cạnh đau lòng đưa tờ giấy ăn. Lục Tử Minh cầm lấy, lau khóe miệng, lại ngồi xổm xuống nhặt kính, lấy giấy lau cẩn thận.
Nhìn thấy động tác không chút hoang mang vội vàng của Lục Tử Minh, ông Trình sốt ruột, chạy tới bên cạnh Lục Tử Minh, định đánh tiếp, Lục Tử Minh đưa cánh tay ra ngăn lại: “Ba, vừa rồi con không đánh lại, là vì con còn coi ba là ba, hơn nữa thực sự là con có lỗi với Mai Tây, nên ba đánh con không đánh lại, mắng con không dám nói gì, nhưng nếu ba không dừng lại, cũng đừng trách con ra tay.”
“Á à, cái thằng ranh này, mày dám ra tay với tay với tao, tao liều mạng với mày.” Ông Trình bị Lục Tử Minh đỡ lại, suýt ngã lăn ra đất.
“Ba, ba là giáo viên ngữ văn, xin đừng ăn nói bừa bãi, ngậm máu phun người. Ông vồ vào người tôi, tôi chỉ đỡ lại mà thôi, chưa đánh nhau với ông.” Khẩu khí Lục Tử Minh rất lạnh nhạt.
Ông Trình lại bị chọc tức, cầm lấy cái giá treo bình truyền trước giường bệnh đánh lên đầu Lục Tử Minh. Lục Tử Minh vội vàng đưa tay ra đỡ, trán lại bị cái giá đánh trúng, ngay lập tức rách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485739/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.