Xe vừa đi, bà Lụcliền oán trách Lục Tử Khanh: “Con làm sao để Tiểu Tuyết cũng đi thànhphố T? Mẹ Trình Mai Tây xem chừng cũng không dễ chọc, nhỡ đâu bọn họ làm ầm lên, làm bị thương cháu mẹ thì phải làm sao?”
“Mẹ chỉnghĩ cháu trai, mẹ trừ cháu trai còn biết gì nữa? Mẹ xem đi, mỗi ngày mẹ ầm ĩ phải bế cháu, giờ thì tốt rồi, anh làm cái việc hoang đường kia,Trình Mai Tây lại thành ra như thế, qua năm mới, còn phải chạy đi bệnhviện thành phố T, nếu không phải mỗi ngày mẹ lải nhải bên tai anh ấy,cũng sẽ không thành ra thế này.” Lục Tử Khanh thầm oán bà Lục.
“Hừ, có trách thì trách năm đó con giới thiệu người vợ này cho anh con. Mẹvẫn nhìn không quen cái tính ngang ngược của nó, anh con một người đànông Đông Bắc, cả ngày bị nó bắt nạt không ngóc được đầu dậy, mẹ mà biếtchẳng bằng tìm vợ cho nó ở Thẩm Dương này, mẹ chắc chắn đã có cháu traimập mạp rồi. Trình Mai Tây thành ra như vậy, nó phải nhanh chóng li hônvới Trình Mai Tây, cưới Tiểu Tuyết, mẹ có thể ôm cháu được rồi.” Bà Lụctính toán.
“Ôi, chẳng có biện pháp chịu nổi mẹ. Mẹ thiên vịanh con như thế, bảo sao anh ấy có thể làm ra chuyện hoang đường nhưvậy, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, con nhìn bộ dạng Trình MaiTây thực sự có chút đau lòng, cô ấy thành ra thế này đều là anh conhại.” Lục Tử Khanh tự trách.
Bà Lục bĩu môi: “Ai bảo nó không giỏi, cũng không sinh cháu đích tôn cho mẹ, nếu nó có khả năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485708/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.