Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, lúc nói ra những lời tiếp theo, ngực tưởng như còn chẳng động. 
“Hoặc có lẽ tôi nên gọi anh là Trần Lê Sinh luôn nhỉ?” 
Đoàn Văn nghe thế, im lặng hồi lâu. 
Không biết qua bao lâu, hắn chợt mỉm cười. 
Nụ cười của hắn ban đầu rất nhạt, tựa như xé rách kén tằm trắng tuyết, lộ ra vuốt đen cựa nhẹ từng chút, sau đó chợt lan rộng, nở rộ trên gương mặt không còn trẻ tuổi nhưng lại vẫn vô cùng anh tuấn của hắn, tựa như chú bướm lột xác xé kén chui ra, vùng vẫy xé lồng, bụi phấn bay bay theo đôi cánh đã khô dịch nhộng còn sót lại lột xác ra ngoài, phơi mình giữa ánh sáng ban ngày. 
“Ha ha…” Đoàn Văn ngẩng đầu lên, trong nụ cười mang sự thoải mái cuối cùng không cần giả vờ thêm nữa, thậm chí là thoải mái khi gặp lại bạn cũ mới có được, “Cậu đúng là chưa từng khiến tôi thất vọng chút nào hết, Tạ Thanh Trình.” 
Tạ Thanh Trình chậm rãi rủ mi xuống. 
Anh không vui mừng vì sự khen ngợi này chút nào cả, lại càng không vui sướng vì bản thân đã nhìn rõ được thân phận của Đoàn Văn. 
Trên mặt anh rất hờ hững, rất thờ ơ, cũng có thể nói là ngập tràn sự lạnh lẽo không bờ không bến. 
Tạ Thanh Trình: “Đúng là anh thật.” 
Đoàn Văn: “Đúng là tôi.” 
Lại nói: “Có thể nói cho tôi biết vì sao cậu lại đoán ra tôi được không?” 
Tạ Thanh Trình nâng mắt lên, như nhìn chăm chú vào người đàn ông xa lạ, nhìn vào người mình đã từng viếng mộ suốt gần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370729/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.