Tạ Thanh Trình là tù binh được Đoàn Văn đối xử đặc biệt. Anh bị nhốt trong một gian phòng riêng, tuy tay chân đều bị xích lại, nhưng anh không bị treo lên tường giống như những kẻ khác, trong căn phòng nhỏ này thậm chí còn có một chiếc giường, một chiếc bàn và một chiếc ghế dựa. Tạ Thanh Trình nằm trên giường, đầu còn đau nhói lên từng cơn. Lúc anh tỉnh lại, tất cả những chuyện xảy ra trước đó điều điên cuồng lượn quanh trong đầu anh. Lý Vân, Hạ Dư, cuộc tiến công của Người Phá Mộng, Trần Mạn bị đưa lên xe… Tất cả những chuyện này xâu chuỗi vào nhau, phác thảo nên một đáp án rõ ràng. Đáp án kia cực kỳ kinh tởm, nhưng trốn sao cũng không thoát được. Sau khi anh bị nhốt, lúc ban đầu vô cùng tuyệt vọng. Anh không biết Hạ Dư giờ thế nào rồi. Cũng không biết những người khác, thậm chí là tình hình cả cuộc chiến này. Anh muốn dò hỏi lính canh, nhưng lính canh lại là bản sao của Lư Ngọc Châu, chỉ phục tùng theo mệnh lệnh, cho dù anh có nói gì đi nữa, dì ta cũng chỉ đứng im bất động, tình cảm con người không phải thứ dì ta có. Ngay lúc anh mất hết hy vọng, anh chợt phát hiện hệ thống Thần Gió đeo trên tay mình thế mà vẫn chưa bị vứt đi mất. Thứ này đã được Hạ Dư cẩn thận sửa đổi, sẽ không bị máy quét điện tử phát hiện, nhìn vẻ ngoài chỉ tựa như một chiếc vòng tay bằng da không thể đơn giản hơn được, khác hoàn toàn với cái tự bản thân Hạ Dư đeo, vì thế nó không bị tìm thấy. Thần Gió vẫn còn, anh vẫn có thể liên lạc được với những người khác. Tạ Thanh Trình ôm tinh thần thử nghiệm một lần, nằm lại về giường, nâng tay che trước bắt. Như thế người ngoài trông thấy, chỉ tựa như anh hành động vậy vì đã quá tuyệt vọng thôi, nhưng trên thực tế, anh thông qua động tác này, dùng giọng rất khẽ, thái độ tự nhiên nhất đưa ra lệnh với hệ thống Thần Gió. Đầu tiên anh thử kết nối với Hạ Dư, không thành công, hồi đáp của Thần Gió là: “Người dùng Hạ Dư đã biến mất khỏi tuyến liên lạc.” Đáp án này khiến đầu ngón tay Tạ Thanh Trình cũng run lên khe khẽ. Trong đường dây hệ thống kết nối chiến đấu kiểu này, người dùng biến mất không biểu thị cho chết trận thì chính là vòng tay đã bị phá hỏng, trong chớp mắt Tạ Thanh Trình tựa như quay về trận hải chiến Quảng thị năm ấy, cái ngày mà anh không thể giúp đỡ được cậu… Anh không biết phải cố tự chủ tới mức nào mới không khiến cảm xúc của mình vỡ vụn ra. Anh cắn răng, dùng giọng rất nhỏ lại run rẩy nói với hệ thống Thần Gió: “Tôi biết rồi… Kết nối với tổng bộ đi.” Đường dây với tổng bộ kết nối được. “Tạ Thanh Trình? Cậu đang…” Đầu dây bên kia truyền tới giọng ngạc nhiên của tổng chỉ huy.” Tạ Thanh Trình đáp: “Hẳn là ông thấy qua camera đồng bộ với Thần Gió rồi, tôi đang ở trong địa lao.” Giọng anh rất mỏi mệt, nhưng anh không thể dừng lại nghỉ ngơi một giây nào. “Tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện với ông, tôi cũng không có thêm cơ hội để liên lạc với ông thêm lần nào nữa cả. Hiện giờ tôi hỏi gì thì ông đáp đó, tôi muốn nói gì thì ông cố gắng đừng cắt ngang, được chứ.” Tổng chỉ huy: “… Được. Cậu nói đi.” “Các ông có biết tin tức về Hạ Dư hay không.” “Cậu ấy bị mất liên lạc, chúng tôi không liên lạc được với cậu ấy, chúng tôi còn tưởng rằng cậu ấy đang ở bên cạnh cậu.” “Em ấy không ở cạnh tôi.” Chút hy vọng cuối cùng sâu trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan, Tạ Thanh Trình nhắm chặt mắt lại, cố gắng để bản thân duy trì được bình tĩnh hết sức có thể. Hầu kết anh trượt nhẹ, sau đó nói: “Thế thì Trần Diễn thì sao.” Tổng chỉ huy đáp: “Cậu ấy quay về rồi.” “Thế ư…” Tạ Thanh Trình nhẹ giọng nói. Trần Mạn được đưa về, sau sự suy đoán đại khái của Tạ Thanh Trình đã chẳng còn cảm thấy kỳ quái nữa. Đáp án này cũng khiến suy nghĩ sâu trong lòng anh càng rõ ràng hơn hẳn. “Ừ. Sau khi các cậu phá hỏng thiết bị tia lạnh cấp tốc, mạng kết nối hệ thống Thần Gió chợt bị cắt ngang, khi ấy tôi chỉ cho rằng phía bên các cậu chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, lập tức phái người đi về phía các cậu xem thử. Kết quả đi nửa đường, quân tiếp viện của chúng tôi gặp được một chiếc xe Jeep.” “Ban đầu chúng tôi tưởng đó là xe tiến công, nhưng trên xe chẳng có ai nổ súng.” Tổng chỉ huy nói tiếp, “Sau đó chúng tôi phát hiện ở ghế sau có Trần Diễn ý thức không rõ… Lái xe là robot chiến đấu, chạy rồi…” Nghe tới đó, cảm xúc bi ai mãnh liệt, quanh quẩn trong suy nghĩ Tạ Thanh Trình dâng lên trong lòng, anh biết có lẽ mình không còn cơ hội liên lạc với tổng bộ nữa, trong giây phút này, Tạ Thanh Trình cũng chẳng e ngại điều gì cả. Anh nói với tổng chỉ huy: “Đó vốn không phải robot chiến đấu.” Tổng chỉ huy vẫn còn đang nói: “Chuyện này thật sự rất kỳ quái, chúng tôi từng có chút nghi ngờ Trần Diễn đã bị động chạm làm gì đó rồi, nhưng mà sau khi kiểm tra tổng quái thì chẳng phát hiện gì cả, cậu ta chỉ đơn thuần được người khác đưa về mà thôi. Nhưng vì sao lại chỉ có một mình cậu ta? Sau đó các cậu gặp chuyện gì?” “…” Tạ Thanh Trình cũng không đáp lại lời tổng chỉ huy, anh hít sâu một hơi, nặng nề lặp lại lần nữa: “Ông có nghe lời tôi vừa nói hay không. Đó không phải là robot chiến đấu.” Tổng chỉ huy ngừng lại, vòng trong tay vang luồng điện nhè nhẹ. “…” “Trong ba năm qua, Hạ Dư đã nói với mấy ông rồi.” Tạ Thanh Trình bảo, “Cậu ấy từng bảo các ông rất nhiều lần, rất nhiều vũ khí siêu thực trên đảo này đều là giả, là hình chiếu thế giới ảo mà thôi, là vết vằn trên cánh bướm, mà lớp ngụy trang Mandela dùng để phòng thủ, kéo dài thời gian nghiên cứu tạo ra một thứ vũ khí thật sự hùng mạnh. Mấy ông chẳng có ai tin em ấy hết cả.” “…” “Bởi vì em ấy là kẻ điên, bởi vì chúng ta từng có lỗi với em ấy, thế nên cho dù em ấy nói thế nào đi nữa cũng không có ai tin tưởng cả.” Tạ Thanh Trình khàn khàn nói: “Nhưng tôi trông thấy rồi. Tôi thấy tất cả những thứ em ấy miêu tả, cho tới tận giờ em ấy cũng chưa từng lừa dối các ông. Đảo Mandela thực chất chỉ là hòn đảo bán ảo mà thôi, thông qua từ trường, tiếng ồn, thị giác… Qua hết thảy những thứ này, tạo nên thứ đánh lừa giác quan của mấy ông. Lái xe đưa Trần Mạn về cũng chỉ là một người cải tạo, không hơn không kém.” “Nếu các ông có thể nghe lời em ấy sớm hơn một chút, thứ vũ khí như tia lạnh cấp tốc vốn dĩ sẽ không kịp phát minh. Hiện giờ thiết bị tia lạnh cấp tốc bị phá hủy rồi, trước mắt trên hòn đảo này sẽ không còn thứ gì đáng sợ đến thế xuất hiện được nữa, tôi mong ông hãy cho đội quân thứ hai thứ ba tiếp theo đổ bộ tới đi, mau chóng kết thúc cuộc chiến tranh này. Ông càng kéo dài, chuyện xấu sẽ càng lớn hơn.” Tổng chỉ huy bảo: “… Tạ Thanh Trình, cậu có biết giờ mình đang nói gì hay không? Hiện giờ cho đội quân thứ hai thứ ba đổ bộ tới ngay, nhỡ đâu có bất trắc gì, như thế toàn quân sẽ bị tiêu diệt.” “Hiện giờ ông cho đổ bộ sẽ không có vấn đề gì hết cả.” Tạ Thanh Trình nói, “Có thể buông bỏ cái nhận thức vốn có của ông, tin tưởng chúng tôi lần này hay không vậy?” “…” “Hiện giờ e là Hạ Dư đã rơi vào tay Đoàn Văn rồi.” Tạ Thanh Trình thở hổn hển nói, “Chuyện em ấy là Huyết Cổ các ông đã biết từ lâu. Nói thật hiện giờ tôi rất lo cho em ấy, em ấy tự nguyện làm gián điệp hai mang cho mấy ông, Mandela không thể nào không cảm thấy được, nhưng bọn chúng vẫn giữ em ấy lại, tôi biết rõ đây không phải chuyện bình thường. Hiện giờ xem ra lời giải thích hợp lý duy nhất, chính là giá trị lợi dụng của em ấy rất cao nên Mandela không muốn bỏ qua mà thôi.” Trần nhà của gian tù vừa thấp lại bí bách. Tạ Thanh Trình nhìn chằm chằm phần nóc, nói: “Sức mạnh của Huyết Cổ mấy ông đã từng thấy. Tôi lo rằng sau khi tia lạnh cấp tốc bị phá hủy chúng lại đưa em ấy đi, bởi vì chỉ có em ấy mới thay thế được, trở thành thứ công cụ giết người mới nào đó… Trước đó ông nói với tôi chúng đang thí nghiệm một thiết bị nâng cao năng lực của Huyết Cổ, rất có thể chính là thứ này.” “Nhưng giờ chúng còn chưa có động tĩnh gì——“ “Bây giờ chúng còn chưa có động tĩnh, đã nói rõ rằng hiện giờ còn vì một vài nguyên nhân nên chúng chưa thể thành công ngay, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian.” Tạ Thanh Trình nói xong câu cuối, tay siết thành nắm đấm, cắm sâu vào máu thịt, “Sẽ không lâu đâu, ông hiểu chứ? Ba năm trước các ông không tin tưởng Hạ Dư, thế nên tia lạnh cấp tốc mới ra đời, ba năm sau ông có thể tin tưởng tôi một lần hay không? Đừng có để thêm vũ khí mới xuất hiện nữa. Đừng có để Hạ Dư đối đầu với chúng ta đừng khiến em ấy bị tổn thương thêm nữa. Đừng có khiến người của mấy ông hy sinh nhiều hơn.” Giọng run rẩy như nến tàn. “Cho dù chỉ lần này thôi cũng đủ rồi, được chứ? Sĩ quan à.” Viên chỉ huy ở đầu dây bên kia rất lâu sau không thấy trả lời. Tạ Thanh Trình không thấy mặt ông, trên thực tế trước mắt anh trừ trần nhà tối đen ra thì chẳng thấy gì cả. Lồng ngực anh phập phồng liên hồi, anh tốn nhiệt huyết ba bốn mươi năm để lấy dũng khí cho anh nói hết những lời này ra với một người đồng nghiệp của cha mẹ anh. Gần như là cầu xin giúp đỡ. Tạ Thanh Trình thì thào nói: “Cho dù lần này thôi cũng được…” Đầu dây bên kia của hệ thống Thần Gió truyền tới tiếng bước chân, tựa như viên chỉ huy đã đi tới nơi im ắng hơn, xung quanh không có ai khác. Sau đó Tạ Thanh Trình nghe thấy ông nói: “Tạ Thanh Trình… Thật ra không phải là tôi chưa từng tin.” “!!” “Tôi đã tin tưởng.” Giọng viên chỉ huy mang mấy phần thở dài, “Bao năm qua tôi đã thực hiện rất nhiều vụ án, tôi hiểu rằng có rất nhiều chân tướng bị chôn sâu dưới lớp bùn đất, những thứ lộ bên ngoài đôi khi chẳng đáng tin chút nào cả.” “Vậy ông——“ “Nhưng tôi chỉ là người nhận lệnh phải giành chiến thắng mà thôi. Trên tôi còn cấp cao khác, trên cấp cao vẫn còn cấp trên nữa… Quyết định của mỗi mình tôi đều được đồng nghiệp lẫn cấp trên xem xét, cậu cảm thấy lúc cấp trên của tôi chỉ ngồi trong văn phòng xem hình ảnh chiến đấu ấy sẽ tin lời của một người bệnh nói, tin đó là giả hay sao? Cho dù họ có tin, họ cũng sẽ thừa nhận đó là sách lược sai lầm của họ khi không nhìn thấy bộ quần áo mới của hoàng đế hay sao?” Tạ Thanh Trình bỗng cảm thấy dạ dày như bị dội một xô nước băng: “Ông…” Sự lạnh lẽo lan tràn lên xương cốt: “Thật ra ông đã tin tưởng từ lâu, nên Hạ Dư từng nói ông là người duy nhất từng điều tra thử…” “Phải. Tôi thậm chí đã thử thuyết phục người bên cạnh tôi từ lâu rồi, thuyết phục những kẻ ngồi trên cao lẫn người ở phía dưới.” Tổng chỉ huy nói, “Chẳng ích gì cả. Cậu cảm thấy là cậu cũng được, là tôi cũng thế, chúng ta có thể thay đổi suy nghĩ vốn có của người ta hay sao? Tôi có thể thay đổi một tờ quân lệnh, thay đổi trái tim trăm nghìn quân lính ư? Trong mắt rất nhiều người, tôi chẳng qua cũng chỉ là một thứ công cụ có thể thay đổi bất cứ lúc nào mà thôi!” “…” “Tôi hiểu nỗi lòng cậu, Tạ Thanh Trình, tôi cũng không muốn khiến ai trở thành vật hy sinh của cuộc chiến này cả, nhưng lúc lửa đạn bắn xuống rồi, chỉ có tro bụi sinh thành. Nếu tôi ở vị trí của Hạ Dư, tôi cũng sẽ đưa ra quyết định như thế, khiến bản thân mình thành tro tàn.” Trước mắt Tạ Thanh Trình vẫn còn choáng váng: “… Không còn cách nào khác hay sao? Nhất định phải thế ư, phải làm theo quy tắc lẫn mệnh lệnh tới cùng sao… Nhất định phải… Chờ Mandela chuẩn bị ứng chiến xong xuôi, càng thêm nhiều người đổ máu hay sao…?! Sinh mạng con người chẳng lẽ không quan trọng hơn một quyết sách chính xác của một vị lãnh đạo à…” Viên chỉ huy âu sầu không đáp. Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại: “Thật sự không còn cách nào khác ư…” “Đừng nghĩ nữa, có một số chuyện e là đã biết rõ kết cục cũng chẳng thay đổi được. Cách khác chỉ khó mà thực hiện hơn mà thôi——“ Viên chỉ huy nói tới đây, lòng Tạ Thanh Trình lại như được rọi sáng. Anh bỗng nhận ra điều gì đó: “Cách khác? Có ý gì?” “…” “Thế nên vẫn có cách khác nữa, đúng chứ?!” Viên chỉ huy vốn không ôm hy vọng gì, chỉ thở dài: “Ầy! … Tôi nói với cậu cũng vô ích, đó chỉ là giả thiết thôi, vốn chẳng có ai có thể gặp mặt Tuệ Trân ngay lúc mà bà ta không hề đề phòng gì cho được.” “Vì sao phải gặp mặt bà ta?” Tạ Thanh Trình khẽ giọng nói, “Tuy tổ chức này do một tay bà ta thành lập, nhưng tất cả những kẻ trên đảo đều là lũ điên mất sạch nhân tính, hơn phân nửa bọn chúng không tồn tại thứ gọi là lòng trung thành lẫn đoàn kết gì cả, vị vua của lũ giặc thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ——“ Anh nói một nửa, bỗng khựng lại. Ngay sau đó sự lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc chạy từ dưới chân anh lên. “—— Bà ta không chỉ là người đứng đầu, mà còn là chìa khóa cốt lõi vì nguyên nhân nào đó bọn chúng tuyệt đối không thể mất được, đúng chứ?” Viên chỉ huy không trả lời, nhưng tin tức này đã như dòng nước chảy xiết trong lòng Tạ Thanh Trình, bỗng dưng nắm bắt được điểm mấu chốt. Anh nhớ tới lời Hạ Dư từng nói, hình như tổng chỉ huy đã tra được một vài chuyện về Đoàn Thôi Trân. Sau thời gian dài im lặng, anh lại mở miệng: “Không phải là ông… Không phải ông vẫn luôn điều tra theo những tin tức mà Hạ Dư gửi cho ông chứ? Ông tin lời em ấy nói, tin rằng trên hòn đảo này thật sự có van tổng khống chế toàn bộ năng lượng?” “… Đúng.” Viên chỉ huy đáp, “Tới nước này rồi, tôi cũng chẳng có thông tin gì để giấu giếm nữa cả.” “Tôi đúng là vẫn luôn phái người thu thập tin tức. Mà chỉ mấy hôm trước, tôi nhận được thông tin quý giá nhất, cũng là tình báo quan trọng nhất ấy—— Tuệ Trân chính là “cơ thể mẹ” của cả hòn đảo Mandela, cũng như cậu nói, những kẻ dưới trướng bà ta triệu tập đều là một lũ điên không có sự trung thành thậm chí còn chẳng có khái niệm nhân tính, nhiều kẻ điên như thế, sao bà ta có thể vô tư, không lo chúng mưu quyền soán vị cho được, còn khiến chúng răm rắp nghe lệnh phục vụ bà ta?” “Vì thế bà ta đã nghĩ cách.” Viên chỉ huy bảo, “Rất có thể bà ta đã tự cấy một con chip quan trọng nhất vào trong não bà ta. Tấm chip kia liên hệ với trạm năng lượng trung tâm trên đảo, hoạt động của nó có suôn sẻ hay không đều quyết định bởi điện não đồ của bà ta có còn hoạt động không. Là van chốt mở duy nhất.” “Nói cách khác, chỉ cần đại não bà ta còn hoạt động, nước điện gió nhiệt trên đảo… Tất cả những thiết bị vô cùng quý giá, ngưng tụ bằng tâm huyết cả đời của đám nghiên cứu khoa học vẫn sẽ có thể hoạt động được bình thường. Tất cả mọi thứ trên đảo Mandela, van tổng điều khiển của chúng không phải trạm phát điện, không phải thủy trạm, không phải máy móc gì đó—— Mà chính là sinh mạng của bà ta!!” Viên chỉ huy dừng một lát, tiếp tục nói: “Chỉ e là trước khi Tuệ Trân thành lập tổ chức đã hoàn thành quan hệ như vậy, bà ta thông qua thiết kế tinh xảo mà điên cuồng nào đó khiến hoạt động của đại não bà ta hoàn toàn liên quan mật thiết với hòn đảo riêng biệt này, chuyển hết thảy tất cả các van tổng vật lý điều khiển mọi thứ hóa thành sinh học. Hòn đảo này không lớn, vẫn là thứ nằm trong phạm vi khống chế, thế nên bà ta dùng mấy chục năm, cuối cùng có thể làm được tới mức này, chỉ cần bà ta còn sống, mọi thứ trên đảo đều có thể được bảo vệ, mà một khi bà ta chết não…” Đồng tử Tạ Thanh Trình co rụt lại, đã biết được đáp án: “Một khi bà ta chết não, hoạt động của con chip trong não sẽ dừng lại theo nó, van tổng sẽ bị khóa, cả hòn đảo này cũng sẽ “chết” theo bà ta, tất cả ánh sáng đều biến mất, tất cả máy móc không thể hoạt động nữa, thành quả nghiên cứu khoa học của tất cả bọn chúng đều sẽ bị phá hủy trong chớp mắt.” “Đúng, chúng nó vì bà ta mà sinh ra, coi bà ta là mẹ, nên sẽ chôn vùi theo bà ta. Bà ta sẽ không cho phép thế giới Mandela của bà ta rơi vào tay bất cứ kẻ nào hết cả.” Viên chỉ huy nói, “Theo tình báo của tôi, chỉ cần bà ta chết, chỉ cần bà ta chết, cả hòn đảo này sẽ bị cắt điện cúp năng lượng trong mười phút, sau đó sinh ra vụ bùng nổ năng lượng, tất cả nhiệt năng tụ về trung tâm trạm cung cấp điện, sau đó—— Cả hòn đảo sẽ nổ tung, tan thành tro bụi.” Viên chỉ huy nói xong. Âm cuối cùng kết thúc, sau đó rơi vào sự trầm mặc kéo dài. “Đấy là lý do vì sao cần Đoàn Văn ra mặt, mà Tuệ Trân gần như không có chút phòng vệ nào cả.” Tạ Thanh Trình nhỏ giọng nói, “Bởi vì không chỉ mỗi bà ta, tất cả mọi người trên đảo đều sợ cái chết của bà ta. Bọn chúng sẽ dùng hết năng lực của mình để bảo vệ mạng sống của bà ta.” “Cậu nói đúng.” Tạ Thanh Trình: “Bà ta hợp hòn đảo lại thành một thể với mình…” Viên chỉ huy: “Bà ta hợp hòn đảo lại thành một thể với mình.” Cứ thế, chắc chắn quân địch sẽ vô cùng cẩn trọng, không có bất cứ lỗ hổng nào có thể tấn công trực tiếp tới bản thân Đoàn Thôi Trân được cả. “Thế nên tôi mới nói cách này vô dụng.” Viên chỉ huy thở dài, “Chúng ta chỉ có thể cứng rắn được thôi, tôi xin lỗi, nhưng mà…” Nhưng đúng lúc này, Tạ Thanh Trình chợt nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài! “Có người tới!” Anh chợt giật mình, thậm chí không kịp nói với tổng chỉ huy nhiều hơn nữa, đã nhanh chóng cắt liên lạc của hệ thống Thần Gió, tháo vòng tay xuống, giấu sâu vào trong túi áo tránh cho người ta chú ý nhiều hơn. Mà anh vừa làm xong mọi thứ, cửa địa lao đã mở ra. Người đàn ông vóc dáng cao lớn mặc áo khoác đen khom người bước vào từ sau cánh cửa. Tay hắn đút trong túi áo, ngẩng đầu lên, ngũ quan vừa lạnh vừa cao như núi tuyết chót vót, đường mày sắc xảo, sống mũi cao thẳng, cả người lộ ra vẻ thong dong từ tốn. Đoàn Văn sau khi kiểm tra Hạ Dư xong, xuất hiện trong gian tù này. “Anh trông như vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện với người nào đó ấy nhỉ.” Theo sau Đoàn Văn còn có cả vệ sẽ, đều là thân cận nguyện chết trung thành của hắn. Hắn ra hiệu cho vệ sĩ lấy ghế qua cho hắn, chỉnh lại đồ, ngồi xuống trước mặt Tạ Thanh Trình. Ánh sáng trong tù tối mờ, hắn nâng mi lên, đánh giá gương mặt chẳng để lộ chút cảm xúc của Tạ Thanh Trình, cười nói: “Xin hỏi giáo sư Tạ ở trong tù lại đang nói chuyện phiếm với ai thế.” “…” “Lý Vân không tìm ra được hệ thống Thần Gió trên người anh, nhưng tôi không cho là vậy đâu.” Đoàn Văn rất khách sáo, nhưng trong sự khách sáo này lại lộ ra sức áp lực: “Lấy ra đi.” Hắn dừng một lát, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi rất hứng thú với anh, hy vọng anh đừng ép tôi phải dùng bạo lực với anh.” Tạ Thanh Trình chẳng động đậy. Đoàn Văn nhướng mày, chờ đợi, nhìn anh chăm chú. Mắt đào hoa của Tạ Thanh Trình chẳng bận tâm, ánh mắt với thị lực suy giảm như thế lại như thể xuyên qua lớp vỏ bọc dày nặng gắn chặt trên người Đoàn Văn, tựa như lưỡi dao lóe sáng, đâm thẳng vào trong lòng đối phương. Anh không giao Thần Gió ra, mà bỗng dưng nói một câu: “Tôi cũng từng rất tôn trọng anh, Đoàn Văn.” “… Có ý gì.” Đoàn Văn mỉm cười. Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, lúc nói ra những lời tiếp theo, ngực tựa như còn chẳng động. “Hoặc có lẽ tôi nên gọi anh là Trần Lê Sinh luôn nhỉ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]