Hai người đứng trong gian phòng nghỉ nhỏ hẹp, phòng nghỉ vừa dọn dẹp xong xuôi, chẳng có thứ gì khác, chỉ có mỗi chiếc giường sô pha cũ bé xíu như vậy, quần áo vắt lên trên ghế dựa, bày biện trong phòng cứ như mấy tiệm gội đầu bị đóng kín, nhìn qua vô cùng kì quái.
Hạ Dư: "..."
Tạ Thanh Trình: "..."
Hạ Dư tuỳ tay ném điện thoại ra đâu đó, quay đầu nói với Tạ Thanh Trình: "Hay là anh nghỉ ngơi đi, anh cũng già rồi."
Vẻ mặt Tạ Thanh Trình bình tĩnh: "Tôi đã tới mức phải được nhường chỗ ngồi nhường giường ngủ rồi hả?"
Hạ Dư mệt mỏi lâu vậy rồi, cũng chẳng có hơi sức để mà cãi vã với Tạ Thanh Trình: "Bỏ đi, giường sô pha này cũng không nhỏ, tôi ngủ không làm phiền tới người khác, anh có để ý không?"
Nói tới đây người ta cũng hiểu rằng thái độ tên nhóc này đã nhượng bộ rồi.
Hạ Dư chưa từng ngủ chung với người khác, giường trong hồi tưởng cá nhân của cậu mà nói, cũng chỉ là chỗ để nghỉ ngơi thôi, nhưng Tạ Thanh Trình không như vậy, đàn ông từng kết hôn ngủ chung một chiếc giường với người khác, luôn có chút cảm giác kỳ quặc.
Nên Tạ Thanh Trình hơi nhíu mày: "Tôi không mệt, tôi ngồi thôi là đủ rồi."
Nhưng sắc mặt anh có hơi nhợt nhạt, cho dù cố sức chịu đựng, giữa mặt mày vẫn toát ra một tia mệt mỏi không thể nào che giấu nổi.
Hạ Dư đáp: "Tôi cũng chẳng ăn anh đâu, anh sợ gì chứ. Sợ tôi nửa đêm nổi điên lên giết anh hả?"
Tạ Thanh Trình: "...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370505/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.