*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tạ Thanh Trình, khi nãy sao anh lại xông vào đám cháy theo tôi vậy."
Khó khăn lắm mới an ủi Tạ Tuyết được, khiến cô ngoan ngoãn ngồi lại xuống ghế cùng nhau nghỉ ngơi với các nhân viên cứu hộ khác, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình bị đại đội cứu hoả phê bình nghiêm khắc, sau khi bị phê bình xong hai người cùng sang một bên, Hạ Dư liếc qua Tạ Thanh Trình còn đang châm thuốc—— điếu thuốc ấy là anh hỏi xin của cảnh sát mà lấy được. Cậu cảm thấy cậu không thể nhìn thấu được hành động khi nãy của Tạ Thanh Trình, nên hỏi vậy.
"Phía bên cậu xông vào còn chưa rơi vào tình cảnh đặc biệt nguy hiểm." Tạ Thanh Trình lấy điếu thuốc ra, chậm rãi nhả khói, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
Ánh lửa trên ngón tay anh khi sáng khi tối, tàn thuốc rơi xuống như trận tuyết.
"Nói về tình hình của cậu đi." Tạ Thanh Trình gõ gõ tàn thuốc, nhìn về phía trước, "Bắt đầu từ lúc nào."
Anh hỏi chính là về huyết cổ.
Hạ Dư: "... Sau khi anh đi không lâu. Lúc tôi tới viện tư nhân kiểm tra gặp một bệnh nhân tâm thần, trùng hợp phát hiện ra thôi. Tôi dùng máu tôi làm mồi nhử, họ sẽ nghe lời tôi nói. —— Anh biết gì về tình huống này không?"
"Biết." Tạ Thanh Trình ho nhẹ, lại rít một hơi, cố gắng miêu tả qua loa, "Huyết cổ, là một nhánh biến dị của Ebola thần kinh... Tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370504/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.