Gần đây Chu Tân Hạc thích mặc đồ màu trắng, đường cong rõ nét từ chiếc cằm đến bờ vai rộng, nghiêm khắc chỉn chu, dù là trên cổ tay áo cũng vô cùng tỉ mỉ, trên người anh đầy phong thái lịch lãm của công tử quý tộc, tao nhã thoát tục.
Nhưng hiện tại phong thái đó của anh không còn nữa thay vào đó là sự lạnh lùng mạnh mẽ.
“Ánh Ánh, lại đây.” Giọng anh bình tĩnh, không nghe ra được cảm xúc nào.
Hay có thể nói, cảm xúc của anh không trút lên người cô, lạnh lẽo nơi đáy mắt đều chỉ nhắm vào người đàn ông muốn “quyến rũ” cô mà thôi.
Ánh mắt Chu Tân Hạc âm trầm.
Tuy đôi mắt hình viên đạn của anh bắn về phía Chu Thần Thao, nhưng sau lưng Quan Ánh vẫn ớn lạnh, sợ bị liên lụy, tựa như chỉ cần trốn chậm một chút máu sẽ bắn lên trên người cô.
Cô chạy trốn thật nhanh.
Vừa mới chạy được vài bước, đã bị Chu Thần Thao ngăn lại: “Không cần sợ, có anh đây.”
“…”
Anh bị ngốc à!
Quan Ánh liều mạng nháy mắt với Chu Thần Thao: Anh không nhìn ra được sao? Anh thật sự không nhìn ra, anh muốn chết à?
Đúng là anh ta thật sự không hiểu chút nào, còn đưa tay kéo cô ra sau lưng.
“Anh đừng dọa cô ấy, có chuyện thì nói em này.”
Quan Ánh đưa tay lên che mặt.
Quả máu chó quá kỳ diệu.
Chắc bọn họ không đánh nhau đâu nhỉ? Nếu đánh nhau, cô có cần hét lên “Hai người đừng đánh nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ai/3504595/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.