Chu Tân Hạc dừng lại hai giây, khẽ cười thành tiếng: “Cô bé nhà ai mà không biết ngại ngùng thế này.”
Thoáng chốc mặt Quan Ánh đỏ tới mang tai.
Lúc cô nói ra câu đó cũng không nghĩ nhiều, trong lòng nghĩ sao thì nói vậy, bị anh trêu chọc như vậy, đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ!
Thấy Quan Ánh lỗ tai đỏ bừng muốn bỏ đi, Chu Tân Hạc đẩy tôm hùm nướng đến trước mặt cô, dùng đũa chọc lên trên phô mai, quấn quanh những con tôm thơm ngon, đặt từng miếng cạnh vỏ tôm, ngón tay thon dài xé mở gói gia vị, chậm rãi rắc hạt tiêu đặc biệt lên trên những con tôm óng ánh.
“…”
Nhịn.
Quan Ánh vừa nuốt nước miếng vừa kiêu ngạo quay đầu đi.
Không ăn, trừ khi anh đồng ý cho nữ thần của cô làm đại sứ nước ngoài!
Chu Tân Hạc nói: “Anh sẽ bảo người đi tiếp xúc với Katina, để xem cô ấy có muốn hợp tác không.”
Quan Ánh quay đầu lại, xắn tay áo lên: “Em ăn giúp anh chút nhé?”
“Được.” Chu Tân Hạc cười khẽ: “Vất vả rồi.”
“Đừng khách sáo.”
———
Sáng hôm sau tỉnh dậy, giường của Quan Ánh đã được dọn xong, ga giường ngâm trong chậu đã được giặt sạch và phơi khô.
Sự chu đáo của Chu Tân Hạc có thể so với bạn trai nhị thập tứ hiếu[1], Quan Ánh đang buồn bực vì sao trước kia cô lại tự ti đến nỗi nghĩ anh là bề trên cưng chiều một đứa trẻ.
[1] Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ai/3504592/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.