Bóng cây lắc lư dưới ánh trăng, hai bóng dáng một cao một thấp ngả xuống ven đường.
Thời gian giống như bị ấn nút tạm dừng.
Quan Ánh mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông gần trong gang tấc, anh nhắm mắt lại, là bộ dáng nặng tình được bộc lộ dưới sự nhẫn nhịn và kiềm chế cực độ.
Cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông bên cạnh thật xa lạ, mọi thứ đều thay đổi trong vô hình, mang lại cho cô một cảm giác rất mới lạ.
Bàn tay to đỡ eo cô khẽ nới lỏng, đầu ngón tay của Chu Tân Hạc lướt qua, làn da nơi ấy vẫn còn sót lại hơi ấm như bị đốt cháy.
Chu Tân Hạc thẳng người lên, giọng nói hơi khàn: “Trừ tóc ra, tất cả anh đều muốn. Dám trả không?”
Ánh mắt của cô gái mờ mịt, giống như nai con bị hoảng sợ, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin.
Tâm tình của anh giấu quá kín, rất ít khi bộc lộ ra ngoài, kéo dài mãi đến hai năm bị xa lánh lảng tránh, Quan Ánh cho là anh ghét cô.
Cho nên khi anh đột nhiên đến gần, cô cảm thấy chấn động giống như trời sập vậy, có một loại cảm giác không chân thật.
Quan Ánh nín thở ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, chạm vào ánh mắt hừng hực của anh, cô như là bị bỏng, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nhưng đây là ánh mắt của Chu Tân Hạc, rất chân thực.
Hơi thở cô có chút gấp gáp, tim đập thình thịch, hình như não cô đã mất đi năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ai/3504590/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.