“Sao anh biết?” Lời này là Chu Niệm Niệm hỏi.
Thím hai cười mắng: “Con hỏi ngốc thế, người ta là một đôi, ngủ chung giường có thể không biết được à?”
“…”
Quan Ánh quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Tân Hạc, đáy mắt anh thoáng qua ý cười nhàn nhạt đầy thâm ý, không e dè gì, đôi mắt đen bình thản, điềm tĩnh ẩn dưới cặp kính màu xanh lam, lại càng lộ ra anh đang cất giấu điều gì đó, trông hơi không đứng đắn.
Quan Ánh thu hồi tầm mắt, điềm nhiên như không có việc gì chọc vào miếng táo, dày mặt nói: “Đúng vậy, không sai.”
“Ồ.” Chu Tân Hạc khẽ rướn môi: “Buổi sáng dậy sớm như vậy, chú còn tưởng cháu ngượng nên trốn mất.”
????
Thì đúng là ngượng mà!
Sao chú ấy có nhắc đến chuyện này trước mặt nhiều người vậy chứ!
Không đúng, chú ấy biết…
Chú ấy biết hết!!!!!
Người đàn ông này giả vờ ngủ! Lại còn trêu chọc cô, anh có ý gì?!
“Thôi được rồi đừng nói nữa, con bé đang ngại kìa.”
“Ha ha ăn trái cây đi, ăn cái cây để lớn thêm.”
———
Ăn cơm xong, từ nhà chú hai ra, Chu Tân Hạc hỏi: “Về nhà?”
Quan Ánh nhìn về phía đối diện: “Nhà nào?”
Chu Tân Hạc chạm vào đồng hồ: “Muộn rồi, đêm nay ở nhà bên kia nhé?”
Anh nói “nhà bên kia”. Vì “nhà” là chỉ căn hộ đứng tên của cô.
Bôn ba một ngày, quả thật Quan Ánh cũng thấy mệt mỏi, hơn nữa tâm trạng khá tốt, đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ai/3504587/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.