Trên đường lớn ngoài cửa biệt thự, chú hai mặc một chiếc áo đơn cũ, vai vắt khăn tay dắt chó, gọi từ đằng xa: “A Tân, Ánh Ánh, mấy đứa đến rồi à?”
“Tai ông thính quá nhỉ? Cách một bức tường cũng nghe thấy được.”
“Haha.” Chú hai bước qua bãi nước trước cửa: “Cừ thật, ai làm đây?”
“Con gái lớn của ông chứ ai.”
Mọi người vào cửa, Quan Ánh nặn ra nụ cười: “Chú hai.”
Chú hai phê bình: “Cười gượng quá!”
“Niệm Niệm cũng nói thế, bố con hai người đúng là đồng lòng.”
Chu Niệm Niệm trợn trắng mắt: “Rõ ràng đến thế ạ? Ai đồng lòng với ông cụ thâm độc này chứ”
Chú hai đưa chó cho giúp việc, chỉ ngón trỏ tố cáo với Chu Tân Hạc: “Xem xem, đây là đứa con gái ngoan mà chú nuôi đấy, còn không thân thiết bằng Ánh Ánh.”
Chu Tân Hạc nghiêng mắt, Quan Ánh quay mặt đi không nhìn anh, anh cũng không giận, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: “Không thân với cháu nữa.”
“Con gái ấy mà, giận dỗi là chuyện bình thường. Mấy năm cháu không ở nhà, ngày nào con bé cũng ngóng cháu về, sao lại không thân được?” Chú hai cười vỗ vai cháu trai, để ý thấy băng gạc trên tay phải của anh: “Bị thương mà còn xách nhiều đồ như vậy làm gì? Chị Lâm.”
“Đến đây đến đây. Cậu Chu, đưa đồ cho tôi đi.”
Quan Ánh nhận lấy túi đồ từ tay Chu Tân Hạc trước bà ấy một bước: “Đưa cho cháu đi.”
Cô xách túi vào phòng khách.
Chu Niệm Niệm ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ai/3504586/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.