“Không có gì ạ.” Quan Ánh siết chặt tấm thư trong tay, tim đập dữ dội, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ đảo nói sang chuyện khác: “Muộn lắm rồi, chú nhỏ muốn đón giao thừa sao?”
Tầm mắt Chu Tân Hạc dừng trên tay Quan Ánh.
Quan Ánh âm thầm cầu nguyện trong lòng: Đừng hỏi cháu, ngàn vạn lần đừng hỏi!!!
“Mấy bức thư này là cháu viết à?”
Anh chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, nhưng trái tim Quan Ánh đã siết chặt.
Ai cần chú tinh ý như vậy chứ! Quan Ánh cắn răng, tỏ vẻ bình tĩnh: “Vâng ạ.”
Đừng hỏi nữa đổi đề tài đi mà!
Chu Tân Hạc: “Cho Chu Thần Thao?”
Vẫn không thể thoát được.
Đầu óc Quan Ánh rối bởi, nhất thời không biết trả lời như thế nào, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô nuốt nước bọt, ra vẻ “À” nhẹ một tiếng, đưa ra một câu trả lời mơ hồ.
“Thư tình hả?”
“Không, không phải đâu, là thư thăm hỏi, chúc Tết. Do trường tổ chức, yêu cầu viết cho trưởng bối một lá thư thể hiện tình yêu thương… Và lòng biết ơn.” Quan Ánh cũng sắp bị thuyết phục bởi chính lý do vô cùng xuất sắc mà tự bản thân mình vừa mới nghĩ ra.
Cửa kéo ở ban công đang mở ra, tia sáng ấm áp mỏng manh chiếu lên mặt Chu Tân Hạc, không thấy rõ biểu cảm.
“Cháu muốn ly hôn à? Ánh Ánh.”
Ly hôn!?
Quan Ánh không thể tin được, bởi vì mấy thứ này, Chu Tân Hạc lại muốn ly hôn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ai/3504583/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.